Tuy sư huynh chưa từng nói, nhưng Quý Tắc Thanh biết rõ sư huynh chính là thích y. Bằng không, mỗi lần song tu xong, cũng sẽ không luôn lưu lại phía sau y từng mảng hồng ửng, có lúc thậm chí còn hơi sưng tấy.
Tạ Khinh Phùng cong môi cười, ánh mắt sâu xa: “Ngươi làm gì thế? Dùng thân thể lấy lòng sư huynh sao?”
“Ngươi cho rằng sư huynh dễ dàng bị chút ơn huệ này thu mua như vậy à?”
Quý Tắc Thanh khựng lại, cụp mắt im lặng hồi lâu, rồi mới chậm rãi ngồi dậy, vô cùng tự giác mà cưỡi lên eo hắn, bắt đầu cởi bỏ y phục trên người: “Vậy… sư huynh nhẹ một chút…”
Lời còn chưa dứt, y lại sửa lại: “…Nặng một chút cũng không sao.”
Y phục vừa cởi, vô số dấu vết loang lổ hiện ra trên làn da trắng nõn có sâu có nông, đậm nhạt lẫn lộn, như một bức họa chưa kịp khô. Một màn ấy khiến Tạ Khinh Phùng nhíu mày, rốt cuộc thở dài, vươn tay kéo lại cổ áo của y.
Quý Tắc Thanh còn tưởng sư huynh muốn tự mình động thủ, liền dừng tay chờ đợi. Nào ngờ Tạ Khinh Phùng lại cẩn thận giúp y mặc lại y phục, giọng lạnh nhạt: “Ngủ đi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT