Trong xe ngựa yên tĩnh đến mức kỳ lạ, chỉ còn tiếng bánh xe lộc cộc nghiêng nghiêng lăn trên đường núi vang vọng.
Tạ Khinh Phùng thản nhiên rút người về, ánh mắt liếc qua thấy sắc đỏ trong mắt Quý Tắc Thanh dần tán đi, lúc này mới hài lòng cúi người nhặt Đồng Trần kiếm rơi dưới sàn lên, như thể vừa hoàn thành một việc rất đỗi đương nhiên.
Quý Tắc Thanh thì đã bị hắn làm cho choáng váng đầu óc, ngây ra như khúc gỗ, duy chỉ có Tạ Khinh Phùng là thản nhiên như không có chuyện gì, quay sang hai người còn lại trong xe, mặt mày không chút thẹn thùng, nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi, vừa rồi không hiểu sao, thấy sư đệ liền không kìm được. Hai vị chắc không để bụng chứ?”
Hắn nói câu này vô cùng đĩnh đạc, biểu cảm như thể sắp sửa lấy bút viết luôn bốn chữ "Ta không biết xấu hổ" lên trán mình. Hai người còn lại chỉ cảm thấy cạn lời, rõ ràng là có lời muốn nói, nhưng nhất thời không biết nên mắng thế nào.
Tần Trọng ấp a ấp úng, cố gắng phá tan bầu không khí lúng túng, cười khan: “Ha ha… không sao, không sao… Sư huynh đệ tình cảm tốt, thân thiết một chút cũng là chuyện thường thôi, ha ha…”
Công Dã Diễm thì ánh mắt hơi trầm xuống, nhưng thân là hoàng thất, khí độ và tu dưỡng không cho phép hắn ta thất lễ. Cho dù tận mắt thấy hai đại nam nhân trước mặt mình hôn nhau, hắn ta cũng chỉ nhẹ nhàng ho một tiếng, kéo tay áo che miệng như thể không nhìn thấy, mỉm cười nói: “Không ngờ còn có phong tục như vậy, tại hạ… coi như được mở rộng tầm mắt.”
Tạ Khinh Phùng quay đầu lại, nở một nụ cười ý vị sâu xa: “Đó là đương nhiên. Chúng ta không chỉ là sư huynh đệ, mà còn là người một nhà thân mật gắn bó.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play