Nghe đến đây, Quý Tắc Thanh lập tức biến sắc, bật thốt lên: “Vậy Tiết huynh và các vị gia chủ… chẳng lẽ đã gặp bất trắc rồi?!”
Tạ Khinh Phùng cũng khựng người lại, nếu sự tình đúng như vậy, e rằng bọn họ thực sự lành ít dữ nhiều.
Tần công tử tiếp tục nói: “Bọn họ rời khỏi Tuyết Vực từ sớm, chắc là không sao. Đám ma tu kia là đến sau, nghe nói là ngày hôm sau bọn họ rời đi mới dựng kết giới ở bên kia cầu.” Hắn chỉ hận khi đó không cắn răng theo họ một đường rời đi. Bây giờ bị kẹt giữa hai đầu, tiến thoái lưỡng nan, hối hận cũng đã muộn.
“Thật là ác độc,” Quý Tắc Thanh không nhịn được mở miệng, “Bọn chúng biết mỗi năm vào thời điểm tuyết liên nở rộ sẽ có hàng ngàn hàng vạn tu sĩ đổ về Tuyết Vực, thế là liền phục kích tại đường ra, chờ đến lúc mọi người tiêu hao linh lực, mệt mỏi rút xuống núi thì lập tức một mẻ bắt gọn.”
“Đầu tiên phái người công kích Thất Huyền Tông, sau đó lén lút ám sát các tu sĩ trẻ tuổi trong Tiên Thủ Hội, giờ lại còn dựng đại trận tại cửa ngõ Tuyết Vực, chặn giết tu sĩ xuống núi… Rốt cuộc bọn họ muốn làm gì?”
Câu hỏi này, Tạ Khinh Phùng cũng muốn biết: rốt cuộc bọn họ đang toan tính điều gì?
Người khác có thể không rõ, nhưng Tạ Khinh Phùng thì rất rõ. Sau khi xuyên thư đến thế giới này, hắn lập tức ra lệnh cho Tàng Kính Cung toàn cung phải thu liễm hành vi, chỉ được săn giết ma vật mà không được phép làm tổn hại mạng người. Mỗi ngày các điện chủ rảnh rỗi đến độ chỉ có thể ở Nghị Sự Đường tranh cãi vặt. Hắn quá rõ tính tình đám người kia tuyệt đối không có lá gan làm ra loại chuyện lớn như vậy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play