Võ Đài chính thức bắt đầu, nơi hàng vạn tu sĩ trẻ tuổi tụ tập đợi chờ ngày bái sư. Những ai may mắn được các trưởng lão nhìn trúng sẽ có cơ hội gia nhập môn phái, trực tiếp làm đệ tử thân truyền.
Quý Tắc Thanh, với thân phận nam chủ, đương nhiên không thể bỏ qua dịp này. Tuy nhiên, y không vì danh lợi mà lên sân khấu, mà chỉ vì cứu một nữ tu bị thương nặng. Trên Võ Đài, người đang giao đấu với nữ tu kia không ai khác chính là kẻ bị hắn đánh cho một trận hôm qua tu sĩ Lăng Tiêu đường.
“Ngươi, cũng xứng đáng bái nhập môn hạ Kiếm Tông? Ta chỉ cần mười chiêu đã đánh ngươi đến không còn sức phản kháng, mau cút xuống đi!”
Tu sĩ đó có ăn không nhớ đòn, vẫn kiêu căng ngạo mạn như thường, phẩm hạnh bại hoại, nữ tu kia chống đỡ hết nổi, tức giận nói: "Đêm qua ngươi tỏ tình với ta, ta từ chối, giờ lại quay ra sỉ nhục ta sao?”
Tiết Dật Thanh đứng phía sau Tạ Khinh Phùng, nghe xong thì bừng tỉnh, vội vàng ghé đầu lên nói: “A, hóa ra là cô nương này chính là người khiến hai nam nhân tranh giành tình cảm mà đánh nhau.”
Nhớ tới những lời kia, gã ta mặt mày khó chịu, không cam lòng, tiếp tục lên tiếng: “Ta đường đường là thiếu chủ của Lăng Tiêu môn, chẳng lẽ chưa từng thấy qua nữ nhân nào? Còn ngươi, chỉ là một nữ nhân không đứng đắn, không biết xấu hổ mà hồ ngôn loạn ngữ, ngậm máu phun người!”
Đám đông đứng dưới đài, có người hiểu chuyện, có người không rõ tình hình, nghe vậy không khỏi xì xào bàn tán, chỉ trỏ một hồi.
Nữ tu bị những lời xúc phạm ấy làm cho nghẹn ngào, hốc mắt đỏ bừng, trong lòng nàng chỉ muốn nói ra hết nỗi lòng nhưng lại không biết phải làm sao: “Ta chỉ là nói sự thật, sao ngươi lại đổi trắng thay đen, bôi nhọ danh dự của ta như vậy... Ngươi… ngươi…”
—
Nữ tu kia, khí khuyết công tâm, đột nhiên phun ra một ngụm máu đỏ thẫm, khiến không ít tu sĩ dưới đài nhìn thấy cảnh tượng ấy mà lòng thương cảm, nhưng tiếng cười nhạo, chỉ trích lại vang lên càng lúc càng lớn. Trong chốc lát, không một ai tiến lên hỗ trợ.
Tiết Dật Thanh tức giận không thôi, đôi mắt sáng ngời lóe lên sự bất mãn: “Thật là buồn cười! Một đóa hoa xinh đẹp, sao có thể bị hành hạ đến mức này? Rốt cuộc hắn có phải là nam nhân không?” Hắn nói xong, rút kiếm, định bước lên can thiệp, nhưng chưa kịp hành động thì một bóng người nhẹ nhàng bay lên Võ Đài. Một chân đá nam tu đang đứng chặn trước, sau đó nhẹ nhàng nâng nữ tu trọng thương lên, giọng nói trầm tĩnh vang lên: “Ngươi trước tiên đi trị thương đi.”
Bên cạnh, có người không khỏi thầm thì, với ánh mắt đầy ác ý: “Ôi, lại có một kẻ làm anh hùng cứu mỹ nhân rồi! Nữ nhân này quả thật là có chút bản lĩnh đấy, chỉ một cái nhìn thôi, tiểu bạch kiểm này liền xông ra cứu nàng ta!”
Tiết Dật Thanh đi lên, không kiên nhẫn xua tay: “Phi! Chính ngươi là rùa đen rút đầu, còn không cho người khác lên cứu người? Đồ hèn nhát!"
Tạ Khinh Phùng, tay cầm kiếm, nhìn không vừa mắt với những lời phỉ bám ồn ào bên tai. Đúng lúc này, hắn không chút do dự xoay kiếm, gã đàn ông kia bị vỏ kiếm vả liên tiếp bốn năm cái tát vào mặt, vả đến nỗi hoa mắt chóng mặt, lắc lắc đầu tại chỗ, vẻ mặt ngơ ngác, đối diện với vẻ mặt không kiên nhẫn của Tạ Khinh Phùng: "Sủa thêm một tiếng nữa, ta cắt đứt lưỡi ngươi."
Nam tu kia, đối diện với khí thế sắc bén của Tạ Khinh Phùng, ngay lập tức thu lại vẻ cứng rắn, che đi mặt sưng vù. Một lúc lâu sau, gã lầm bầm bỏ đi, sắc mặt tối sầm.
Tạ Khinh Phùng thu lại thanh kiếm, trong lòng thầm nghĩ: “Ma tu quả thật là không có gì phải sợ. Không cần có đạo đức, không cần có phẩm hạnh, chỉ cần ra tay là được. So với mấy người chính phái, còn sảng khoái hơn nhiều.”
Hắn không khỏi nghĩ đến Tàng Kính Cung, một lần nữa quyết tâm xây dựng môn phái này vững mạnh, xưng bá Tu Chân Giới.
Trên Võ Đài, Quý Tắc Thanh và thiếu chủ kia đã giao chiến. Tạ Khinh Phùng đứng ở một góc, trên mặt không thể hiện cảm, nhưng ánh mắt lại không rời khỏi Quý Tắc Thanh. Hắn chăm chú quan sát từng động tác của đối phương, từ chiêu thức, cho đến khí lực. Dù Quý Tắc Thanh hiện tại chỉ mới là Trúc Cơ kỳ, nhưng thực lực đã vượt qua Kim Đan. Nếu không có gì thay đổi, chỉ sau ba năm, hắn sẽ bước vào Nguyên Anh kỳ, thậm chí có thể thăng tiến nhanh chóng tới Hóa Thần, vượt xa những tu sĩ khác.
Tạ Khinh Phùng thầm tính toán trong đầu, nếu để Quý Tắc Thanh phát triển như vậy, chẳng mấy chốc hắn sẽ trở thành đối thủ đáng gờm. Vì thế, hắn quyết định, trong ba năm tới, phải tìm cách trừ khử Quý Tắc Thanh.
Cảnh tượng trên sân diễn Võ Đài càng lúc càng sôi động. Đột nhiên, một tiếng hoan hô vang lên từ đám đông, xôn xao trong không khí.
“Thắng rồi! Thắng rồi!”
“Người thanh niên mặc huyền y này là đệ tử phái nào vậy? Thực lực tuyệt vời! Trúc Cơ kỳ mà lại có thể đánh bại Kim Đan kỳ, quả là thiên tài!”
“Ai da! Còn tuấn tú nữa! Đẹp như vậy mà lại còn mạnh mẽ, làm sao bây giờ, thật muốn sinh một đứa con với huynh ấy!”
Quý Tắc Thanh giành chiến thắng, dưới đài tiếng hoan hô vang dội, không khí náo nhiệt như vỡ òa. Tạ Khinh Phùng đứng ở một bên, nghe những lời ca ngợi ấy, một cảm giác kỳ diệu dâng lên trong lòng. Cảnh tượng này thật giống như một đám npc không ngừng vây quanh hắn mà tung hô, mọi thứ diễn ra chính xác như nguyên tác.
Theo đúng như câu chuyện, lúc này trưởng lão Kiếm Tông hẳn phải bị thiên phú của Quý Tắc Thanh thu hút, tính toán thu hắn làm đệ tử.
Quả nhiên, kiếm đạo lão nhân vuốt chòm râu, mở miệng nói: “Hài tử, ngươi tên là gì?”
Quý Tắc Thanh cầm kiếm, ôm quyền khom lưng, ánh mắt nghiêm túc không chút kiêu ngạo hay nịnh nọt: “Bình Châu Quý Tắc Thanh.”
“ Tốt! Tốt! Ngươi có nguyện ý nhập Kiếm Tông không?”
Tạ Khinh Phùng đứng nhìn, trong lòng dâng lên cảm giác ngạc nhiên khó tả. Mọi thứ sao lại trùng khớp đến vậy? Lời thoại, tình tiết cũng không lệch một chút nào.
Nếu đã đến đây, hắn không thể cứ đứng nhìn cốt truyện tiếp tục theo lối mòn mà phát triển. Vì thế, hắn không thể không ra tay. Kiếm rút ra, thanh âm sắc lạnh như gió, như cắt đứt tất cả. Chỉ thấy một bóng trắng như mây nhẹ nhàng bay lên từ mặt đất, khí thế lạnh lùng, mắt phượng hơi nheo lại. Ngân roi ở bên hông, tựa như một vầng ánh sáng lạnh lẽo, dường như tỏa ra một cỗ khí chất tự phụ ngạo nghễ.
“Tại hạ Tạ Khinh Phùng, xin được chỉ giáo.”
Quý Tắc Thanh nhìn hắn từ xa, ánh mắt nghi hoặc. Tạ Khinh Phùng từ xưa vẫn hành sự khó đoán, hôm nay cũng vậy, không thể hiểu được. Nhưng đây là võ đài, chẳng ai có thể dễ dàng lùi bước. Vì thế, Quý Tắc Thanh liền rút kiếm, thẳng người, chuẩn bị đối chiến: “Đến đây đi.”
“Chậm đã,” Tạ Khinh Phùng ngắt lời, không hề vội vã lên tiếng, thanh âm của hắn như gió xuân mát lạnh, “Chúng ta làm một thỏa thuận đi?”
Quý Tắc Thanh hơi nhăn nhíu mày, có chút không hiểu, nhưng vẫn bình tĩnh nói: “Thỏa thuận gì?”
Tạ Khinh Phùng rút thanh trường kiếm ra, nhẹ nhàng quét một vòng như nước chảy mây trôi. Đáy mắt hắn lóe lên sát khí: “Nếu như ta thắng, ngươi phải gọi ta một tiếng sư huynh.”
“Cái gì?!” Mọi người dưới đài không khỏi xôn xao, “Hắn chẳng qua chỉ là Trúc Cơ kỳ, sao dám nói ra lời này? Quá mức ngông cuồng!”
“Đúng vậy! Hắn đâu có tư cách! Một tên Trúc Cơ như hắn, làm sao có thể tự xưng sư huynh? Kiếm Tông trưởng lão cũng chưa chắc đã nhận hắn làm đệ tử!”
“Quý Tắc Thanh! Đánh chết hắn!”
“Đúng! Đánh chết hắn!”
Dưới đài, những tiếng thét đầy phẫn nộ vang lên, nhưng Quý Tắc Thanh chỉ thấy lòng dâng lên một nỗi nghi hoặc khó hiểu. Nhưng cuối cùng, hắn vẫn không hỏi gì thêm, chỉ đáp lại: “Nếu như ta thắng, thì sao?”
Tạ Khinh Phùng mỉm cười nhẹ, một nụ cười đầy kiêu ngạo và lạnh lùng. Trong lòng hắn thầm nghĩ, ta hiện giờ là Đại Thừa kỳ, ngay cả chưởng môn Thất Huyền Tông tới đây cũng chưa chắc có thể đánh thắng ta, mà ngươi, tiểu tử này, lại nghĩ có thể đánh bại ta sao?
“Xin lỗi, không có khả năng đó đâu” hắn quả quyết nói, giọng lạnh như băng, “Rút kiếm đi.”