"Bang…!!"
Hai thanh trường kiếm giao nhau, âm vang dội như rồng gầm giữa trời cao, một thân huyền y và một thân bạch y, lập tức quấn chặt, kiếm quang thấp thoáng, xé gió mà tới, khiến người xem hoa cả mắt, nín thở quan sát.
Quý Tắc Thanh, dù sao cũng là thiên mệnh chi tử, cốt linh tuệ trí, thiên phú hơn người. Dẫu giao thủ cùng Tạ Khinh Phùng, khí thế cũng không hề kém chút nào, đường kiếm sắc bén, chiêu thức ổn trọng.
Tạ Khinh Phùng sớm đã thu liễm tu vi xuống Trúc Cơ kỳ, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra liền sẽ không lòi đuôi, hắn gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó, chiến đấu đến giữa chừng, bỗng nghe Quý Tắc Thanh thấp giọng kinh ngạc hỏi: “Ngươi… làm sao có thể…?”
Quý Tắc Thanh hiển nhiên không thể hiểu, vì cớ gì một kẻ Trúc Cơ như Tạ Khinh Phùng lại có thể cùng hắn thực tế đã bước vào cảnh giới Kim Đan đánh đến bất phân thắng bại.
Tạ Khinh Phùng nhẹ cười, nét mặt trào phúng, cúi người đến gần, bên tai hắn thì thầm một câu, thanh âm lạnh như sương: “Không chỉ có ngươi biết giả heo ăn thịt hổ, người khác… cũng biết đấy.”
Lời vừa nói xong, Quý Tắc Thanh toàn thân chấn động, đồng tử co rút.
Ở trong mắt Tạ Khinh Phùng, cái gọi là "Long Ngạo Thiên", sở dĩ có thể bước lên đỉnh cao, chẳng qua là vì khi còn ở giai đoạn thấp kém, chưa từng gặp qua kẻ thật sự muốn lấy mạng y.
Chờ đến khi thuận lợi trưởng thành, một thân vứt bỏ tất thảy nhân tính, thủ đoạn độc ác không kiêng dè, liền được người tán xưng là "con ruột tác giả", là "thiên đạo chi tử".
Thân mang đại khí vận, hào quang vai chính chói lọi, mị lực vô song, vạn nhân mê luyến nhưng hết thảy những thứ đó, cũng không đại biểu cho việc y... không thể bị đánh bại.
Ở trong mắt hắn, Long Ngạo Thiên... cũng chỉ là một đứa nhỏ đầu thai tốt, chứ đâu có bất tử.
Hai người càng đấu càng kịch liệt, mấy chục chiêu qua đi, trận thế dần nghiêng lệch. Quý Tắc Thanh rốt cục cũng cảm nhận được: Tạ Khinh Phùng đang từng bước phá giải kiếm thức của y, thực lực và thiên phú hoàn toàn vượt xa y.
Loại cảm giác bị người nhìn thấu, lại bị đè ép thực lực này, khiến người vốn ngạo nghễ như y trầm xuống. Ánh mắt y lạnh đi, bỗng nhiên không còn che giấu, một kiếm xuất ra, khí thế như cuồng long, sát ý bức người, hướng thẳng vào tim Tạ Khinh Phùng mà đâm tới!
Chiêu này, hắn không hề nương tay!
Thế nhưng trong giây tiếp theo
“Ầm!” Một tiếng nặng nề vang lên, tay Quý Tắc Thanh đau nhói, toàn bộ cánh tay run lên, trường kiếm lập tức bị đánh bay, cắm sâu vào nền đá trên Võ Đài.
Trường kiếm rời tay, trên dưới toàn khán đài bỗng lặng ngắt như tờ.
Trưởng lão kiếm tu ánh mắt sáng bừng như đuốc, phải nhìn lại mấy phen, như này đã âm thầm định đoạt thắng bại.
Tạ Khinh Phùng thản nhiên thu kiếm về, tư thế nhàn nhã như dạo chơi nơi hoa viên, một mảnh thong dong.
Trưởng lão kiếm tu lúc này như vừa tỉnh mộng, thân hình nhanh như chớp lao đến bên Võ Đài, lôi kéo tay Tạ Khinh Phùng không ngớt cảm khái: “Trời cao có mắt, hôm nay lại vì Kiếm Tông ta mà đưa đến hai thiên tài kiếm đạo này!”
Vừa nói xong, lão đã vội từ trong ngực lấy ra hai tấm ngọc bài của Kiếm Tông, không chút chậm trễ, một cái giao cho Quý Tắc Thanh, một cái trao vào tay Tạ Khinh Phùng, ánh mắt nóng rực như sợ một khắc không kịp thì cả hai đều chuồn mất xuống núi.
—
Dưới đài, những tu sĩ ban nãy còn kêu gào muốn "đánh chết Tạ Khinh Phùng" nhất thời như bị điểm huyệt, kẻ nào kẻ nấy ngậm miệng không dám hé răng, ngay cả thở mạnh cũng không.
Tạ Khinh Phùng tiếp nhận ngọc bài, trong mắt hiện lên một tia ý cười giảo hoạt, thong thả xoay người lại liền thấy Quý Tắc Thanh đang trầm mặc đứng yên tại chỗ, một tay che cổ tay bị thương, ánh mắt thất thần, thần sắc ngơ ngác, thoạt nhìn... cư nhiên còn có vài phần đáng thương.
Loại biểu tình này, hắn nhìn quen rồi.
Khi người ta còn mang trong mình hy vọng về tương lai, một thân ngạo khí, lại bị hiện thực hung hăng dạy dỗ đến đầu rơi máu chảy, liền sẽ lộ ra thần sắc như vậy tựa như năm đó hắn mới tiếp nhận cái công ty nát bét mà cha để lại, mỗi ngày đều phải cắn răng chịu đựng ánh mắt khinh thường của người đời.
Dù nói thế nào, Tạ Khinh Phùng cũng đã phá nát hoàn toàn lần xuất hiện đầu tiên trong nguyên tác của Quý Tắc Thanh, cái gọi là "khai cục cao quang", cái gì mà "danh chấn tứ phương", đều bị hắn một kiếm đánh tan thành tro bụi. Hắn chẳng những không có nửa phần áy náy, ngược lại trong lòng chỉ toàn là những tính toán âm thầm, vạch ra đại kế để thống lĩnh Tu chân giới.
Tâm tình không tệ, hắn thuận tay nhặt lấy thanh kiếm rơi bên đài, đưa tới trước mặt Quý Tắc Thanh.
Quý Tắc Thanh lúc này mới như từ trong mộng tỉnh lại, có chút ngơ ngác tiếp nhận thanh kiếm, rũ mắt, giọng nói thấp như muỗi kêu: “...Đa tạ, sư huynh.”
Tạ Khinh Phùng hơi nhướng mày, đáy mắt xẹt qua một tia ý cười, nghĩ thầm: Long Ngạo Thiên này, cũng coi như biết giữ lời.
Hắn cúi người, giọng ôn nhuận như ngọc: “Không cần khách khí, sư đệ.”
Trước khi thời cơ chín muồi, muốn giết Quý Tắc Thanh, còn cần duy trì mối quan hệ mặt ngoài hòa thuận. Nếu hiện tại liền vạch mặt, ngược lại bất lợi cho kế hoạch sau này.
Hai người mỗi người một tâm tư, vẫn giả bộ hòa khí dưới đài. Tiết Dật Thanh từ xa chạy lại, hưng phấn không thôi, hai mắt phát sáng, như thể vừa vớ được bảo vật:
“Xuất sắc! Thật sự xuất sắc! Ta liền biết ánh mắt ta không sai mà! Hai người các ngươi quả thật là thiên tài trong thiên tài!”
—
Tạ Khinh Phùng trong lòng thầm nghĩ: "Thật là tốt, không có ngươi, nam chủ lại mất đi một cái liếm cẩu, giết Quý Tắc Thanh dễ dàng hơn nhiều."
Nhưng ngoài mặt, hắn vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, lạnh nhạt nói: “Đừng quá buồn bã. Kiếm Tông tu luyện vất vả, cao thủ nhiều như mây, đi vào tất nhiên phải chịu một phen gian nan, nhưng ngươi trời sinh tính tình hiền hòa, lại có thể dễ dàng kết giao. Nếu không ngại, có thể đi thử tìm trưởng lão khác, biết đâu sẽ có những kỳ ngộ mới."
Tiết Dật Thanh nghe xong, đột nhiên vỗ quạt, trên mặt thoáng qua vẻ vui mừng: “Nói đúng! Đa tạ ngươi chỉ điểm! Ta đi tìm sư phụ đây!” Nói xong liền xoay người, rời đi tìm kiếm vị sư phụ mới.
Tạ Khinh Phùng cùng Quý Tắc Thanh nhận được ngọc bài đệ tử thân truyền, đêm nay sẽ lên đường đến Kiếm Tông. Sau khi cáo biệt Tiết Dật Thanh, hai người liền thu dọn đồ đạc, chỉ mang theo những thứ không quan trọng rồi lên đường.
Quý Tắc Thanh dọc đường không nói một lời, tựa hồ vẫn còn đắm chìm trong sự thất bại ban ngày. Tạ Khinh Phùng thấy vậy cũng không lên tiếng, hắn không phải kiểu người hay để ý đến cảm xúc của người khác.
Kiếm Tông có địa vị cực cao trong Thất Huyền Tông, cũng tọa lạc ở vị trí cao nhất, muốn vào được Kiếm Tông, trước tiên phải vượt qua con đường lưng chừng trời cao chót vót, một vách đá dài trăm trượng.
Khi hai người lên núi, phía trước con đường, nơi đầu dốc, đã có bóng dáng một người chờ sẵn. Tạ Khinh Phùng nhướng mày, là nữ tu họ Trình mà họ đã gặp trước đó. Vết thương trên người nàng giờ đã được chữa trị, không biết vì sao lại đợi ở đây.
Thấy Tạ Khinh Phùng và Quý Tắc Thanh tiến lại gần, ánh mắt nàng ta sáng lên, rồi chậm rãi tiến lên trước, cúi người chào Quý Tắc Thanh: “Hôm nay, ta không biết phải làm sao để báo đáp ân cứu mạng của huynh. Nếu không có huynh ra tay, có lẽ ta đã không thể đứng đây mà nói chuyện với các huynh.”
Quý Tắc Thanh chỉ mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Chuyện nhỏ mà thôi, không cần để tâm.”
Khi nàng ta thấy Tạ Khinh Phùng cũng có mặt, bỗng nhớ ra hắn hôm nay cùng Tiết Dật Thanh cũng đã ra tay giúp đỡ mình, liền quay sang, cúi đầu nói: “Cũng đa tạ huynh, nếu không có các huynh, ta thật không biết phải làm sao."
Tạ Khinh Phùng chỉ khẽ liếc nhìn nàng ta, khẽ đáp: “Không cần cảm tạ. Nếu không có ta, cũng sẽ có người khác ra tay thôi.”
Nàng ta vừa nghe đến hai từ “Người khác”, lập tức như bị chạm vào vết thương sâu nhất trong lòng, nước mắt không kìm được tuôn rơi, nghẹn ngào nói: “Người khác? Họ chỉ biết cười nhạo ta, mắng ta là kẻ đổi trắng thay đen, không biết xấu hổ. Ta đã khổ luyện mấy chục năm, chỉ vì mong muốn đến Thất Huyền Tông, bái sư học đạo, nhưng lên núi lại bị bọn vô sỉ quấn lấy không tha. Kết quả là ta không thể giữ được trong sạch, trở thành trò cười cho mọi người! Họ nói một câu, liền coi ta như vật không đáng giá một đồng. Trừ các huynh ra, không còn ai khác!”
Tạ Khinh Phùng khẽ lắc đầu, bình thản đáp: “Người ngoài có tốt đến đau cũng không bằng tự mình giành lấy. Chúng ta chỉ có thể giúp ngươi giải vây một lần, nhưng không thể mãi mãi bảo vệ ngươi. Giờ ngươi đã vào sơn môn, sẽ có cơ hội của riêng mình.”
Hắn còn có thể nhẹ nhàng khuyên nhủ như một người bạn, khiến lòng nàng có chút ấm áp.
Nữ nhân ngơ ngác nhìn hắn, khó khăn nói: “Thật sao? Ta... người như ta có thể làm được gì chứ?”