Quý Tắc Thanh lúc này nghe Tạ Khinh Phùng an ủi, ngạc nhiên một chút, chưa bao giờ thấy hắn có thể nói ra những lời dễ nghe như này. Vừa định mở miệng tán thành, liền nghe Tạ Khinh Phùng lạnh lùng nói: "Kẻ nào ức hiếp ta, sẽ trả gấp trăm lần; kẻ nào làm hại ta, muôn lần chết khó chuộc."
Quý Tắc Thanh và nữ tu cùng lúc trợn mắt, nhìn chằm chằm vào những lời nói ngông cuồng của Tạ Khinh Phùng.
“Thời gian không còn sớm, ta đi trước.” Tạ Khinh Phùng lạnh nhạt nói xong, liền quay người rời đi, bỏ lại hai người đứng đó, im lặng nhìn nhau. Quý Tắc Thanh sắc mặt tối sầm, còn nữ tu họ Trình thì lau đi nước mắt, ngẩn ngơ không biết suy nghĩ gì, ánh mắt lại thoáng qua một tia sáng kỳ lạ.
Tạ Khinh Phùng bước lên cầu gỗ, mây mù vây quanh, hoàng hôn nhạt dần trong không gian vắng lặng. Hắn hít một hơi thật sâu, không khỏi cảm thán rằng không khí của Tu chân giới quả thực tốt, không có bụi mịn, cũng chẳng có khí thải công nghiệp.
“Ngươi vừa rồi vì sao lại nói những lời đó?” Quý Tắc Thanh đuổi theo, sắc mặt không vui.
Tạ Khinh Phùng quay đầu, khó hiểu hỏi: “Những lời nào?”
Quý Tắc Thanh cau mày, không giấu được sự giận dữ: “Ngươi dạy nàng báo thù, giết người lấy mạng sao?”
Tạ Khinh Phùng hơi nhướng mày, không chút do dự đáp lại: “Có thù phải báo, không phải sao?”
“Nàng mới vào tiên môn, làm sao có đủ năng lực để đối mặt với những người đó? Ngươi như vậy, chẳng phải đang xui nàng vào con đường nguy hiểm sao?”
Tạ Khinh Phùng khẽ mỉm cười, ánh mắt sắc bén: “Chẳng lẽ nàng hiện giờ thật sự an toàn sao?”
Quý Tắc Thanh ngẩn người, nhưng ngay khi y định mở miệng, Tạ Khinh Phùng đã dừng bước, quay người lại, đối diện với y.
Cầu gỗ chật hẹp khó đi, dưới chân là vực sâu ngàn trượng. Chỉ cần một bước sai, sẽ rơi xuống vực thẳm, tan xương nát thịt.
"Quý Tắc Thanh," Tạ Khinh Phùng cười nhạt, nhưng trong ánh mắt ẩn chứa sự sắc bén khiến người khác phải run sợ, "Hiện tại ngươi vẫn còn quá ngây thơ."
Hắn còn nhớ rõ cảnh tượng trong nguyên tác《Vô Thượng Tà Tôn》, khi mà Quý Tắc Thanh làm chưởng môn Thất Huyền Tông, đứng đối đầu với hắn - Cung chủ Tàng Kính Cung, trong trận quyết đấu kinh thiên động địa ở Bích Hải Vân Thiên.. Tạ Khinh Phùng nhớ rõ, dù là hắn có là siêu cấp đại ma đầu cũng không thể thắng nổi. Hắn bị thương nặng, cuối cùng không thể tiếp tục chống cự, ngã gục dưới kiếm Quý Tắc Thanh.
Tạ Khinh Phùng nói: "Quý Tắc Thanh, chúng ra tốt xấu quen biết một thời gian, ngươi nhất định phải ép ta vào đường cùng sao?"
Ma Kiếm đã đứt, Tạ Khinh Phùng ném tàn kiếm xuống, ngồi quỳ trên mặt đất, miệng mũi tuôn máu, đường đường đứng đầu Ma cung, lúc này đúng là chật vật không chịu nổi.
"Quen biết tính là gì? Quý Tắc Thanh ta trên đời này không có bạn bè, chỉ có kẻ thù. Ta sẽ gϊết ngươi vì ngươi cản đường ta!" Ánh kiếm của Linh Nhiên lóe lên, chiếu sáng đôi mắt và tầm nhìn của Tạ Khinh Phùng. Thanh kiếm đã xuyên qua trái tim hắn, cùng với nội đan chia năm xẻ bảy trong lồng ngực hắn biến thành bột mịn.
Cho đến khi thi thể nguội lạnh, quý Tắc Thanh rút trường kiếm ra, lau sạch vết máu trên thân kiếm, nhìn thi thể Tạ Khinh Phùng, dường như đã thấy được mình thống nhất hai giới chính tà, xưng bá thiên hạ.
"Người đâu, vứt thi thể của hắn xuống võ trường Tàng Kính Cung, phơi nắng ba ngày, răn đe cảnh cáo!"
Trích từ [Vô Thượng Tà Tôn] chương 399: [Bích Hải Vân Thiên chôn cất ma đầu.]
Về sau, Quý Tắc Thanh, đã sớm không còn là thiếu niên ôn nhu trượng nghĩa năm xưa, mà trở thành ma đầu khét tiếng một phương thủ đoạn tàn nhẫn, tâm cơ thâm trầm, hành sự xưa nay chỉ có hai chữ: “Lợi ích.” Một câu “Không có bằng hữu, chỉ có kẻ thù” đã trở thành minh chứng sống cho phong cách hành xử của y, cùng Qúy Tắc Thanh hiện tại nhân từ, chính khí lẫm liệt khác biệt một trời một vực.
Hai người đối diện trên cầu gỗ. Tạ Khinh Phùng khí thế bức người, bước tới từng bước từng bước. Quý Tắc Thanh vẫn kiên định, lời lẽ nghiêm nghị: “Theo như ngươi nói, người khác chỉ lỡ tay làm ngươi bị thương một kiếm, ngươi liền muốn diệt cả nhà người ta? Đó là đạo lý gì?”
Tạ Khinh Phùng lúc còn sống tuân thủ pháp luật, sau khi chết lại nhập ma đạo, tuy đến nay chưa từng giết người, nhưng kiếm đầu tiên này... hắn sẵn sàng chém xuống.
“Giết hắn trước, còn lại… sau này tính tiếp.”
Quý Tắc Thanh không nghĩ hắn lại cố chấp như vậy, nhất thời sững sờ đến mức mặt mày biến sắc: “Ngươi như thế, cùng đám tà ma ngoại đạo ở Tàng Kính Cung có gì khác biệt?”
Tạ Khinh Phùng dửng dưng đáp: “Vậy thì sao?”
Một câu hờ hững, lại khiến Quý Tắc Thanh tức đến á khẩu không đáp được, sắc mặt trắng bệch.
Từ lúc đó về sau, cho đến khi trở về phòng nghỉ của đệ tử, hai người chưa từng nói thêm một lời.
Cùng bái nhập Thất Huyền Tông, tự nhiên là ở chung trong một viện. Ngẩng đầu không thấy, cúi đầu lại gặp, Quý Tắc Thanh mặt ngoài lãnh đạm, nhưng trong lòng sớm đã mắng hắn trăm ngàn lần là chính đạo bại hoại, hết thuốc cứu chữa.
Quý Tắc Thanh khẳng định nghĩ hắn bại hoại, không đáng kết giao. Còn Tạ Khinh Phùng? Hắn ngược lại an nhàn thanh tĩnh, tu luyện xong liền lặng lẽ quanh quẩn khắp nơi, âm thầm ghi nhớ địa hình Thất Huyền Tông, truy tìm tung tích Văn Ngọc Thải Liên.
Nhưng nửa tháng trôi qua, vẫn chẳng thu được chút manh mối nào. Trong nguyên tác, cơ hội để Quý Tắc Thanh và Khúc Tân Mi tìm được chính là khi đôi phu thê trẻ nọ lén hẹn gặp sau núi, bất ngờ bị truy sát, hoảng hốt chạy trốn, vô ý rơi vào một động đá. Qua nửa canh giờ men theo hang động, mới ngoài ý muốn phát hiện ra nơi cất giấu Văn Ngọc Thải Liên.
Nhưng, phía sau núi Thất Huyền Tông động đá ít cũng có đến vài trăm cái. Tạ Khinh Phùng chẳng thể nào dò xét từng nơi, đành tạm gác lại kế hoạch…
Nghe nói sau khi kết thúc Đại hội Nghênh Đạo một tháng, Thất Huyền Tông sẽ tổ chức yến tiệc để chúc mừng. Nếu coi là đại lễ nhập tông của tân đệ tử, thì buổi yến tiệc lần này chẳng khác nào một sự kiện "phá băng" nhằm kết nối đệ tử, tăng cường giao lưu, mở rộng tình giao hữu giữa nội môn và thân truyền đệ tử các tông phái.
Sáng sớm, Tạ Khinh Phùng thay môn phục chỉnh tề, vừa mở cửa phòng liền bắt gặp Quý Tắc Thanh cũng vừa mới bước ra. Hắn chỉ nhàn nhạt nói một câu “Sư huynh”, lễ độ mà lạnh nhạt, không quay đầu lại đã rảo bước rời đi.
Tương truyền, khi Thất Huyền Tông lựa chọn màu sắc trang phụ cho từng Tông phái, đã thông qua tỷ võ để định đoạt thứ tự. Kiếm Tông thực lực đệ nhất, giành quyền chọn trước, liền chọn sắc tím, tuy hơi chói mắt nhưng cũng không đến mức khó coi. Tạ Khinh Phùng miễn cưỡng chấp nhận, dù không quá hài lòng.
Ngược lại, Dược Tông vốn là Tông yếu kém nhất bị phân cho sắc cam chói lọi. Chính là cái loại màu mà vừa nhìn thấy, người ta đã muốn tránh xa ba trượng. Nghĩ tới việc nguyên chủ từng nằm vùng tại Dược Tông, đường đường là Cung chủ Ma Cung lại phải khoác lên mình bộ trang phục "quê mùa" ấy, Tạ Khinh Phùng liền cảm thấy tổn hại khí chất, trong lòng càng thêm xác định: gia nhập Kiếm Tông là lựa chọn sáng suốt nhất từ khi xuyên tới thế giới này.
Tông môn hôm nay náo nhiệt chưa từng có, Tạ Khinh Phùng tính tình lạnh lùng, xưa nay không mấy thân thiết với ai, nhân duyên lại càng mờ nhạt. Vì vậy đến quá nửa buổi yến, hắn lặng lẽ rời khỏi mà không một ai hay biết.
Trái lại Quý Tắc Thanh, tuy lời nói không nhiều, lại dễ chiếm được lòng người. Mới nhập môn nửa tháng đã kết giao không ít bằng hữu, nhân duyên tốt đến khiến người khác phải ngước nhìn.
Tạ Khinh Phùng một mình vòng ra hậu viện yến hội, nơi này có một tiểu hoa viên, khúc thủy quanh co, tường đá rêu phong, cỏ hoa chen chúc đua hương, phong cảnh thanh nhã tịch mịch, rất hợp với tâm cảnh hắn lúc này. Bước qua một cụm đá lởm chởm, chợt nghe phía trước có tiếng tranh cãi, liền dừng bước lặng lẽ quan sát.
“Quý Tắc Thanh!” Một giọng nói đầy căm phẫn vang lên: “Lần trước so kiếm trên võ đài, đánh gãy tay ta, đoạt đi vị trí đệ tử thân truyền! Khiến ta mất hết thể diện trước bao người! Ngươi thật sự uy phong lẫm liệt a!”
Tạ Khinh Phùng vừa nghe đã biết là tên thiếu chủ Lăng Tiêu Đường kia, một kẻ điển hình của vai pháo hôi, chuyên làm nền cho nhân vật chính tỏa sáng. Không cần nghĩ cũng biết tiếp theo sẽ là tiết mục “pháo hôi khiêu khích, vai chính vả mặt.” Hắn không có hứng ra tay, chỉ lạnh nhạt đứng yên xem kịch hay từ xa.