Trên con đường trưởng thành của Long Ngạo Thiên, không bao giờ thiếu là những kẻ pháo hôi lớn nhỏ đủ loại từ ám toán trong bóng tối đến đối đầu ngoài sáng, hết lượt này đến lượt khác. Mà vị thiếu chủ Lăng Tiêu Đường tên Lục Khang này, chính là pháo hôi điển hình.
Gã ta gần như ôm trọn toàn bộ tuyến pháo hôi cấp thấp đầu tiên của Quý Tắc Thanh sau khi nhập môn Thất Huyền Tông. Chỉ vì Quý Tắc Thanh từng ra tay cứu một nữ đệ tử họ Trình, lại đoạt lấy danh ngạch thân truyền đệ tử của Kiếm Tông, nên Lục Khang ôm hận trong lòng, không tiếc mọi thủ đoạn mà tìm cách trả thù.
Nhân lúc tông môn mở tiệc, âm thầm truyền tin, gọi Quý Tắc Thanh đến hoa viên phía sau, lại ngầm điều động bảy tám tu sĩ, tuyên bố muốn đánh gãy tay chân Quý Tắc Thanh để "thay trời hành đạo".
Tạ Khinh Phùng đứng xa quan sát, đối với hành động của vị thiếu chủ pháo hôi này, thật chẳng thể lý giải nổi. Danh ngạch thân truyền đệ tử của Kiếm Tông cho dù không rơi vào tay Quý Tắc Thanh thì cũng tuyệt chẳng đến lượt Lục Khang hạng người vừa ngu xuẩn vừa đạo đức bại hoại. Bất quá, hắn đã học được cách không cưỡng cầu logic trong một cuốn truyện “não tàn” này, cho nên lúc này chỉ khoanh tay đứng nhìn, thản nhiên đợi xem diễn biến “vai chính bị vây đánh, sau đó vả mặt”.
Tu vi bản thân Lục Khang tầm thường, nhưng bên người hắn lại có một tên hộ vệ thân tín chính là đồng tử theo hầu của Đường chủ Lăng Tiêu Đường. Kẻ này tu vi đã đạt Nguyên Anh kỳ, ra tay tàn độc, một lòng một dạ trung thành với chủ nhân như chó săn, khiến người khác nghe danh đã lạnh sống lưng.
Tạ Khinh Phùng nhớ lại đêm trước đó, Lục Khang từng đe dọa sẽ chờ đến hôm sau đánh gãy tay chân hắn rồi ném xuống chân núi, e rằng chính là đang chờ vị thủ hạ Nguyên Anh kỳ kia tới hợp lực ra tay.
Lúc này, Quý Tắc Thanh đã bị vây trong vòng vây, vậy mà ánh mắt vẫn lạnh nhạt như cũ, không một tia sợ hãi, ngữ khí kiên định: “Ngươi lấy thế hiếp người, lòng dạ hẹp hòi, cho dù Kiếm Tông không chọn ta làm thân truyền đệ tử, thì người được chọn cũng tuyệt đối không phải loại người như ngươi.”
Một câu nói liền chọc trúng chỗ đau trong lòng Lục Khang, hắn giận quá hóa thẹn, hét lớn: “Ngươi còn dám mạnh miệng? Đánh cho ta!”
Tiếng quát chưa dứt, Quý Tắc Thanh đã rút kiếm, thân hình không nhúc nhích, khí thế âm trầm: “Muốn đánh? Ta sợ các ngươi không đủ!”
Trong góc hoa viên yên tĩnh, trận ác chiến diễn ra. Tám tu sĩ đồng loạt vây công Quý Tắc Thanh, quyền cước, pháp khí, linh thuật đồng loạt tung ra.
Ban đầu, y vẫn còn có thể miễn cưỡng ứng phó, kiếm khí vung ra, thân pháp linh hoạt. Thế nhưng đến khi tên Nguyên Anh kỳ kia rốt cuộc cũng ra tay, sát khí tràn ngập, một kiếm đánh tới như sấm rền gió cuốn, tình thế liền xoay chuyển, Quý Tắc Thanh bắt đầu lâm vào thế yếu.
Tạ Khinh Phùng đứng trong bóng tối, nhìn tình thế càng lúc càng nghiêng lệch. Hắn chậm rãi cong ngón tay, nhẹ gõ vào chuôi kiếm bên hông ánh mắt dần lạnh xuống.
Quý Tắc Thanh lạnh giọng quát: “Lục Khang, ngươi chớ có khinh người quá đáng! Nếu có bản lĩnh, liền cùng ta một đấu một, đường đường chính chính quyết đấu!”
Lục Khang cười nhạt, vẻ mặt trào phúng: “Đơn độc quyết đấu? Ngươi nghĩ ta ngốc như ngươi à? Có bản lĩnh thì ngươi cũng đi gọi người tới giúp đi! Dù ngươi thật sự có thể cầu viện, ta cũng tuyệt đối không để ngươi được như nguyện!”
Hắn phất tay: “Cho ta đánh mạnh tay vào! Ta muốn các ngươi đánh gãy tay chân hắn, để hắn đời này không còn chạm vào kiếm được nữa!”
Lục Khang quả nhiên đem cái gọi là “pháo hôi tự tìm đường chết” thể hiện đến mức xuất thần nhập hóa. Bất quá sau vài chiêu, Quý Tắc Thanh đã chịu hai quyền cực nặng, sắc mặt trắng bệch, máu nơi khóe miệng trào ra.
Tạ Khinh Phùng đứng trong bóng tối, sắc mặt bình thản, ánh mắt lạnh nhạt dõi theo giống như đang xem một màn kịch.
Theo như nguyên tác, tình tiết “pháo hôi vây đánh vai chính” vốn không chỉ dừng lại ở đây. Chút nữa sẽ có người lên sân khấu, đó chính là Khúc Tân Mi nữ tử đầu tiên trong hậu cung của Quý Tắc Thanh.
Nàng ta từng tại võ trường trong đại hội nghênh đạo nhìn thấy Quý Tắc Thanh từ xa, sinh lòng hảo cảm. Lần đó, vô tình đi ngang qua, chứng kiến Lục Khang dẫn người đánh hội đồng y, liền không màng hiểm nguy ra tay cứu giúp. Sau lại còn dịu dàng đưa thuốc, an ủi ấm áp, khiến trái tim thiếu niên chính đạo kia dần dần rung động.
Tạ Khinh Phùng cúi mắt, trong lòng nhất thời giằng co. Hắn có nên ngăn Khúc Tân Mi xuất hiện không? Theo tình hình trước mắt, Quý Tắc Thanh e rằng sẽ bị đánh đến trọng thương, thậm chí nguy đến tính mạng. Như vậy, hắn liền chẳng cần ra tay nữa…
Một tia sát ý lóe qua đáy mắt, Tạ Khinh Phùng rốt cuộc quyết định mặc kệ.
Thế nhưng ngay khi hắn vừa nhấc chân, một luồng kiếm quang lạnh thấu xương đã ập đến trước mặt. Tạ Khinh Phùng nghiêng người tránh đi, thân ảnh như quỷ mị, tránh thoát trong gang tấc. Một bóng người lạnh lùng chặn trước mặt hắn, chính là tên Nguyên Anh kỳ kia, ánh mắt lạnh lẽo như băng, trầm giọng hỏi: “Ngươi định đi đâu?”
Tạ Khinh Phùng trong lòng thầm đáp: “Đi ngăn bà vợ tương lai của vai chính lại, giúp các ngươi đánh nhau dễ dàng hơn a.”
Nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình thản, nhàn nhạt đáp: “Không đi đâu cả. Chỉ là tiện đường đi ngang qua.”
Lục Khang lúc này cũng đã nhận ra hắn, tức khắc hai mắt trợn trừng, như muốn phun ra lửa: “Thì ra là ngươi?! Đang định tìm ngươi tính sổ, không ngờ ngươi lại tự mình đưa tới cửa! Đúng là trời giúp ta!”
Tạ Khinh Phùng chắp tay, giọng vẫn như cũ nhẹ nhàng: “Ta thật sự là đi ngang qua mà thôi.”
Ngay lúc đó, Quý Tắc Thanh đột ngột quay đầu lại, ánh mắt hoảng hốt, trong mắt hiện lên vẻ bất ngờ lẫn lo lắng: “Sư huynh…”
Tuy biết rõ sư huynh có thiên phú hơn người, tu vi cũng cao hơn hắn, nhưng đối mặt với Nguyên Anh kỳ tu sĩ, e rằng cũng lực bất tòng tâm…
Tạ Khinh Phùng: “……”
Tạ Khinh Phùng khẽ nghiêng đầu, môi mỏng khẽ động, như muốn mở lời...
Lục Khang giận dữ chỉ tay vào Tạ Khinh Phùng, mắng như sấm: “Ngươi còn dám ngụy biện! Đêm đó tại khách xá, rõ ràng chính ngươi làm nhục ta, ta còn tận mắt nhìn thấy các ngươi ở chung một gian phòng! Lúc nãy ngươi còn len lén rời đi, chẳng phải chính là để đi báo tin cầu viện? Ngươi nghĩ ta ngu đến vậy sao?”
Tạ Khinh Phùng nhíu mày, ánh mắt lạnh nhạt như gió thoảng: “… Không phải. Chúng ta chẳng hề thân thiết.”
Lục Khang càng thêm phẫn nộ, mặt mũi vặn vẹo: “Đến lúc này ngươi còn mạnh miệng! Các ngươi vốn một bọn, đừng hòng giấu diếm! Hôm nay kẻ nào cũng đừng hòng rời khỏi đây nguyên vẹn! Đánh cho ta!”
Một đám tu sĩ lập tức lao tới. Trong lúc hỗn loạn, Tạ Khinh Phùng bị đẩy vào giữa, thân hình va mạnh vào Quý Tắc Thanh người vốn đã mang thương tích đầy mình. Đối diện với kẻ khiến y trước kia chỉ nhìn đã né xa ba thước, lúc này lại là ánh mắt đong đầy tự trách, giọng nói khẽ khàng: “... Là ta liên lụy sư huynh rồi.”
Bản thân còn khó giữ, vậy mà vẫn lo cho người khác. Người năm xưa từng lãnh đạm vô tình, xa cách như băng tuyết ngàn năm, nay lại như một đóa bạch liên nhuốm mưa nhuốm gió, run rẩy giữa vòng vây đao kiếm, lại vẫn cố chấp chắn trước người. Cảnh tượng ấy khiến Tạ Khinh Phùng suýt chút nữa phì cười.
Hắn nghiêng đầu nhìn Quý Tắc Thanh, trong mắt hiện lên một tia trêu chọc lẫn bất đắc dĩ. Kế hoạch ban đầu là ngăn Khúc Tân Mi xen vào cốt truyện, e là đã tan thành mây khói. Hắn đành chuyển sách lược, giọng mang ba phần ôn hòa, khẽ nhếch môi, ý cười lướt qua: “Đã là đồng môn, hà tất phải nói hai chữ ‘liên lụy’?”
Quý Tắc Thanh hơi khựng lại, rồi gật đầu: “Ân.” Rũ mắt xuống, trong lòng càng thêm xấu hổ, thì ra mình thật sự dùng bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Hắn siết chặt bội kiếm, bước lên trước chắn gió chắn mưa: “Sư huynh yên tâm, nếu không phải ta chết, tuyệt đối không để bọn họ đụng tới huynh nửa phần!”
Lục Khang nghe vậy càng thêm tức giận đến điên cuồng: “Còn dám nói các ngươi không thân? Ta thấy là quá mức thân thiết thì có! Cho ta đánh! Hung hăng mà đánh! Đánh chết cái đôi cẩu nam nam này cho ta!”
Tạ Khinh Phùng: “…”
Hắn quả thực không ngờ sự việc lại rẽ sang một nhánh hài kịch rối loạn như vậy. Nhìn bóng lưng Quý Tắc Thanh kiên định trước mặt, hắn chợt bật cười khẽ, cúi người sát lại gần, thấp giọng thì thầm vào tai người kia: “Nếu hôm nay thuận lợi thoát hiểm, ngươi tính báo đáp ta thế nào?”
Quý Tắc Thanh toàn thân cứng ngắc, đôi tai thoáng đỏ, không hiểu sao lại bị một câu hỏi đơn giản đánh cho không kịp phản ứng. Y ngập ngừng thật lâu, mới dè dặt thốt ra một câu: “… Mời sư huynh ăn bánh đậu xanh thế nào?”
Tạ Khinh Phùng nét mặt lập tức cứng đờ, dường như bị kéo về một ký ức u ám nào đó, giọng trầm hẳn xuống: “Vậy thì… khỏi cần.”
Dứt lời, hắn không chút do dự kéo Quý Tắc Thanh ra phía sau, tay áo khẽ động, vung roi ra, sát khí như gió lạnh tràn ngập hoa viên.
“Vậy thì, tốc chiến tốc thắng.”