Trong khoảnh khắc ấy, ngân quang rực rỡ, xé rách không gian, mang theo sát khí lạnh lẽo. Một roi quất xuống hất văng bốn năm người, chỉ kịp kêu lên một tiếng thảm thiết, thân hình đã bay vọt ra ngoài, rơi tõm xuống hồ nước, để lại một vệt máu trên mặt đất.

Lục Khang từng nếm qua một roi kia, đến nay vẫn còn kinh hồn táng đảm, chỉ cần nhìn thấy Tạ Khinh Phùng giơ tay, sắc mặt đã trắng bệch như giấy. Thế mà đối phương chẳng chút lưu tình, ánh mắt lạnh lẽo rơi xuống người gã.

Tạ Khinh Phùng bước lên một bước, roi trong tay nhẹ nhàng lướt qua mặt đất, lạnh nhạt mở miệng: “Ta đã nói rồi nếu còn muốn sống, lần sau gặp ta, tốt nhất nên biết đường mà cút thật xa.”

“Bang!” Một roi quất xuống mang theo nội lực cuồn cuộn, chớp mắt đã xé rách môn phục của Lục Khang, kéo theo từng mảnh da thịt đỏ au, máu tươi văng tung tóe.

Lục Khang rú lên một tiếng thảm thiết, lăn lộn trên đất như chó chết, nước mắt nước mũi đều chảy ra, chẳng còn chút tôn nghiêm của thiếu chủ Lăng Tiêu Đường.

Nguyên Anh tu sĩ thấy chủ nhân bị thương, cả kinh thất sắc, vội vàng lao lên cản roi. Nhưng chưa kịp ra tay, một roi khác đã vung ngang quét tới, đánh thẳng vào bả vai hắn.

“Rắc!” Tiếng xương gãy vang lên giòn giã, gã ta loạng choạng lui lại mấy bước, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt kinh hoàng như gặp quỷ.trừng mắt nhìn Tạ Khinh Phùng: "Ngươi là ai?"

Tạ Khinh Phùng ghét nhất là những kẻ không biết lễ phép: “Ta là cha ngươi.”

Nguyên Anh tu sĩ kia tức khắc giận tím mặt: “Ngươi tìm chết …”

Tạ Khinh Phùng đứng thẳng, roi trong tay như rồng cuộn, ánh mắt lạnh lùng. Hắn quay sang Nguyên Anh tu sĩ đang lao tới, lạnh lùng nói: “Ngươi muốn chết, ta không ngại giúp một tay.”

Kiếm quang loé lên, Nguyên Anh tu sĩ vung kiếm chém, thế như sấm sét bổ tới. Nào ngờ Quý Tắc Thanh đột ngột lao ra chắn phía trước, bội kiếm trong tay còn chưa kịp rút ra, cả người đã bị một chưởng đánh bật ra sau.

“Ầm!” Một tiếng nổ vang dội,y như diều đứt dây, hung hăng va vào núi giả phía sau. Đá vụn vỡ tung, y cắn răng chịu đựng, chỉ khẽ rên một tiếng, máu rỉ ra khoé môi.

Tạ Khinh Phùng đứng cách đó không xa, tay đã đặt lên chuôi kiếm bên hông, ngón tay khẽ vuốt vỏ kiếm như trấn an sát ý đang dâng trào trong lòng. Hắn vốn định ẩn nhẫn hành sự, nhưng tình hình trước mắt đã không thể nhẫn thêm.

Tạ Khinh Phùng không chần chừ, thân ảnh chợt động, xẹt qua không khí chỉ để lại tàn ảnh mờ nhạt, thoáng chốc đã áp sát bên người Nguyên Anh tu sĩ.

Nhân lúc đối phương đang dồn lực đối phó Quý Tắc Thanh, hắn nghiêng mình vòng ra sau, từ góc khuất ánh nhìn mà ra tay không lưu tình.

Một tay như kìm sắt khóa chặt yết hầu Nguyên Anh tu sĩ, tay còn lại xuyên qua tầng tầng linh lực hộ thể, trực tiếp áp lên đan điền đối phương.

Nguyên Anh tu sĩ kia sắc mặt đại biến, sát khí lạnh thấu tận xương tủy từ lòng bàn tay đối phương khiến hắn lạnh cả sống lưng. Nhận ra luồng linh lực kia đang thẳng tiến đan điền, gã kinh hãi, biết nếu chậm một khắc, tu vi trăm năm e sẽ hóa thành tro bụi.

Không còn đường lui, gã nghiến răng liều mạng, dùng bả vai mạnh mẽ cản tay của Tạ Khinh Phùng đang ép vào đan điền. Thế nhưng đối phương như đã đoán trước, lực xoắn chặt như gọng kìm.

“Rắc!” Tiếng xương gãy vang lên chói tai, cánh tay trái của hắn bị gãy làm đôi.

"Ngươi…!"  Đồng tử Nguyên Anh tu sĩ đột nhiên co rút, ánh mắt hoảng hốt đến cực điểm. Hắn biết rõ, lấy thực lực hiện tại, hôm nay khó mà toàn mạng. Một tia lạnh lẽo bốc lên từ lòng bàn chân, lan thẳng tới đỉnh đầu, khiến tâm thần run rẩy.

Ngay lúc này, từ phía xa lại vang lên một tiếng quát của nữ tử: “Dừng tay! Các ngươi đang làm gì?”

Tạ Khinh Phùng vừa quay đầu, liền thấy trên đỉnh núi giả, một thân váy lụa vàng nhạt phất phơ trong gió, thiếu nữ như ngọc, đôi mắt ngập lửa giận, chống nạnh nhìn xuống chính là Khúc Tân Mi, ái nữ duy nhất của chưởng môn Thất Huyền Tông.

Nàng tới quá nhanh. Tạ Khinh Phùng thầm kêu không ổn, mượn thân ảnh Nguyên Anh tu sĩ để che mắt mọi người, bất ngờ tự cho một chưởng lên ngực mình, rồi mượn lực lao thẳng xuống hồ nước bên dưới.

Tiếng kinh hô vang dội khắp hoa viên.

Chỉ thấy thân ảnh hắn chìm vào nước, bọt nước tung lên, chẳng khác gì một người bị trọng thương thật sự. Tạ Khinh Phùng nằm dưới nước, giả bộ hôn mê bất tỉnh, ngay cả một tia linh lực phòng thân cũng không sử dụng, khiến sắc mặt hắn tái nhợt như tờ giấy không phải giả vờ, mà là trọng thương thật.

Quý Tắc Thanh kinh hoàng lao đến, một phen đẩy bật Nguyên Anh tu sĩ đang còn sững sờ, gấp đến độ tay chân luống cuống, run giọng kêu: “Sư huynh!!”

Mà Tạ Khinh Phùng nằm dưới nước, vừa lạnh vừa chóng mặt, trong lòng rủa thầm bản thân không khống chế tốt lực đạo, vì muốn "giấu trời qua biển", ai ngờ lại suýt thật sự đánh mình đến choáng váng.

Tỉnh lại khi, thì đã là nửa đêm, ánh trăng chiếu qua song cửa, lạnh lẽo mà tĩnh mịch.

Tạ Khinh Phùng chớp mắt vài cái, thần trí dần khôi phục, phát hiện bản thân đang nằm trong phòng mình, liền thong thả chống tay ngồi dậy, động tác nhàn nhã như thường.

Chỉ là ngực có chút lành lạnh, cúi đầu nhìn xuống, thấy mình chỉ mặc trung y mỏng nhẹ, cổ áo mở rộng, lộ ra một mảnh da thịt trắng như tuyết, nơi trước ngực in rõ dấu chưởng, chính là một chưởng hắn tự đánh vào mình khi ấy.

Ngay khi hắn còn đang đánh giá tình trạng bản thân, thì một giọng nói quen thuộc vang lên: "Sư huynh, huynh tỉnh rồi!"

Quý Tắc Thanh ngồi bên bàn, vừa nghe động liền vội bước tới, gương mặt mang theo rõ ràng vui mừng và nhẹ nhõm: "Thân thể còn đau không? Có chỗ nào không ổn không?"

Tạ Khinh Phùng không vội đáp, chỉ nhướng mày hỏi: "Y phục của ta, là ai thay?"

Quý Tắc Thanh có chút mờ mịt, rồi thành thật nói: "Là ta. Huynh lúc ấy toàn thân huynh ướt đẫm, ta sợ huynh cảm lạnh, liền..."

Hắn chỉ về phía bàn: "Roi và bội kiếm đều ở kia, sư huynh yên tâm."

Tạ Khinh Phùng trầm mặc.

Hắn quan tâm không phải là vũ khí có còn hay không, mà là có người đã cởi sạch y phục hắn, thay bằng trung y, nam nhân cũng không được!

Hắn nửa điểm cũng không chấp nhận được chuyện bị đụng chạm khi hông tỉnh táo. Sắc mặt lạnh đi thấy rõ, nhưng cũng không nói gì, chỉ nặng nề im lặng.

Quý Tắc Thanh thấy thế, tưởng hắn còn đang giận vì chuyện đã xảy ra, liền nghiêm túc cúi đầu nhận lỗi: "Là ta không tốt... nếu không vì ta, sư huynh cũng không phải chịu khổ."

Tạ Khinh Phùng định bụng diễn kịch tới cùng, nhắm mắt cho qua, chỉ như thể chưa từng phát sinh chuyện gì, khẽ hỏi: "Lục Khang đâu?"

Vừa nhắc đến tên kia, ánh mắt Quý Tắc Thanh liền tối sầm, đầy oán khí: "Kẻ súc sinh đó dám lộng hành như vậy, tàn nhẫn hạ thủ với đồng môn. Chưởng môn đã ra lệnh đưa hắn đến Giới Đường chịu phạt."

"Chỉ là..." Ánh mắt y hiện lên vẻ giận dữ, "Tên Nguyên Anh tu sĩ đi theo gã lại cố tình lật trắng thay đen, nói huynh mưu đồ đoạt nội đan, còn đổ ngược tội lên đầu huynh. Thật là hoang đường!"

Tạ Khinh Phùng nghe xong, khóe môi nhếch nhẹ. Khúc Tân Mi đã ra mặt, việc này chắc chắn không thể giấu chưởng môn Thất Huyền Tông Khúc Minh Sơn.

Hắn nhàn nhạt hỏi: "Chưởng môn tin à?"

“Lúc đầu thì tin, nhưng sau đó, chưởng môn sư tôn đích thân tra xét tu vi của huynh, phát hiện huynh mới Trúc Cơ chưa lâu, hơn nữa lại bị một chưởng cực mạnh đánh trọng thương, sinh tử cận kề. Chưởng môn nổi giận, lập tức hạ lệnh trục xuất tên Nguyên Anh tu sĩ kia ra khỏi núi,” Quý Tắc Thanh nói tới đây, lại hạ mắt, trong lòng nặng trĩu tự trách, “Sư huynh vì cứu ta mà xông lên liều mạng, cuối cùng rơi xuống nước trọng thương, mà ta... ta lại từng lầm tưởng huynh là ma tu. Là ta có mắt không tròng.”

Tạ Khinh Phùng thản nhiên nâng chén trà chưa nguội bên bàn, khẽ nhấp một ngụm, khóe môi nhếch lên đầy ý vị.

Một chưởng kia hắn tự đánh vào người, không những giấu được thân phận, còn đổi lại ba phần cảm kích, bảy phần tán thưởng, đến cả Quý Tắc Thanh cũng xem hắn là một người "miệng độc tâm mềm, nghĩa nặng tình sâu", tuyệt thế hảo sư huynh. Quả là một mũi tên trúng ba con chim, lợi không thể tả.

Hắn nhìn Quý Tắc Thanh đang cúi đầu tự trách, thầm nghĩ: Mới ra lò đã đơn thuần như vậy, quả nhiên là vai chính thiên chân vô tà trong truyền thuyết.

Biết thời thế không thể làm cứng, liền nở nụ cười nhàn nhạt, dịu giọng an ủi: “Sư đệ cần gì tự trách, không phải ta đã tỉnh rồi sao?”

Quý Tắc Thanh khẽ ngẩng lên, ánh mắt mang theo khẩn thiết, rơi vào vết chưởng mờ mờ còn hằn trên ngực Tạ Khinh Phùng, như muốn nói lại thôi. Tạ Khinh Phùng không thích loại ánh mắt này, giống như hắn là nhân vật hi sinh chực chờ được thương hại. Hắn liền không một tiếng động kéo cổ áo lại, thu tay về, khéo léo đổi chủ đề: “Đệ cũng trúng một chưởng, thương thế có nặng không?”

“Không đáng ngại,” Quý Tắc Thanh lắc đầu, “chỉ là vết thương ngoài da. Lúc ấy bị va vào núi giả, xước xát một chút mà thôi.”

Nói rồi, như sực nhớ ra điều gì, y bước đến bàn, cầm lên một bình ngọc nhỏ, đặt vào tay Tạ Khinh Phùng: “Đây là thuốc trật khớp do Lư trưởng lão Dược tông đưa, vừa lúc ở chỗ sư huynh, không cần làm phiền người khác.”

Tạ Khinh Phùng vừa nhận lấy bình thuốc, còn chưa kịp nói gì, liền thấy Quý Tắc Thanh không một lời báo trước xoay người ngồi xuống mép giường, quay lưng về phía hắn, động tác lưu loát cởi bỏ đai lưng, bắt đầu từng lớp từng lớp cởi ngoại y.

Tạ Khinh Phùng tay cầm bình ngọc cứng đờ, nhìn các động tác của Quý Tắc Thanh, giống như đang cầm một củ khoai nóng, mí mắt giật giật.

...Y phục từng lớp từng lớp được cởi ra, vải lụa rơi lả tả, mảng lưng trắng tuyết lộ ra trong ánh nến vàng nhạt, trắng đến lóa mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play