Nửa đêm canh ba, phòng trong ánh đèn dầu leo lét, tĩnh lặng không tiếng động, chỉ còn hơi thở trầm ổn quẩn quanh.

Tạ Khinh Phùng khép cửa phòng lại, lặng lẽ suy tính: nếu lúc này động thủ giết Quý Tắc Thanh, muốn toàn thân thoái lui mà không để lộ hành tung, xác suất có bao nhiêu phần?

Còn chưa nghĩ ra được biện pháp vẹn toàn, Quý Tắc Thanh đã cởi giày, ngồi lên giường, một bên tháo đai lưng một bên lên tiếng: “Trời hè oi bức, ta sợ nóng. Giường này không lớn, ta nằm phía trong, ngươi nằm ngoài có được không?”

Y phục ngoài màu đen đã được cởi bỏ, để lộ lớp áo trong mỏng như cách bướm, lờ mờ có thể thấy vòng eo tinh tế bên qua lớp vải mỏng, càng lộ vẻ vô tâm không phòng bị.

Tạ Khinh Phùng hơi khựng lại, ánh mắt dừng trong giây lát rồi lặng lẽ dời đi: “Không cần.”

Thẳng nam chính là có điểm này không tốt, không có giới hạn, cũng không phòng bị. Mời người lạ vào phòng lại chẳng hề đề phòng nửa phần.

Tạ Khinh Phùng vốn không có ý định cùng giường, Quý Tắc Thanh cũng không cưỡng ép. y trải chăn mỏng ra, tháo búi tóc xuống, nằm nghiêng người điều tức, giọng lười biếng vang lên giữa bóng đêm: “Ta ngủ trước. Ngươi nếu có lên giường thì nhớ nhẹ tay một chút, đừng đánh thức ta.”

Tạ Khinh Phùng khẽ “Ừ” một tiếng, thần sắc phức tạp. Một mặt hắn thực sự không muốn cùng Quý Tắc Thanh ngủ chung, nhưng mặt khác lại cảm thấy khó có thể đem người đang nằm trên giường kia, kẻ mà y phục tùy tiện, không hề phòng bị, liên hệ với cái tên Long Ngạo Thiên trong truyền thuyết tâm cơ thâm trầm, thủ đoạn tàn nhẫn kia không giống chút nào.

Xoẹt !! ngọn đèn vụt tắt, căp phòng lập tức ngập trong bóng tối.

Tạ Khinh Phùng nhắm mắt điều tức, cả đêm không hề bước lên giường, chỉ lặng lẽ ngồi yên trong một góc.

Ánh mặt trời buổi sáng rọi vào khe cửa.

Quý Tắc Thanh chậm rãi mở mắt, chỉ thấy trong phòng đã không còn bóng dáng Tạ Khinh Phùng.

Sau khi rửa mặt, y phục chỉnh tề, hắn đang định đẩy cửa rời đi, thì ánh mắt bỗng dừng lại nơi bàn.

Trên bàn đặt một thanh trường kiếm mộc mạc, đơn giản, chẳng có gì đặc biệt. Nhưng bên cạnh nó lại có một dải Ngân tiên óng ánh, vừa nhìn liền biết không phải vật tầm thường.

Quý Tắc Thanh khẽ cau mày, cảm thấy vật này quen mắt lạ thường, nhưng nhất thời lại không nhớ ra từng thấy ở đâu. Y bèn đưa tay cầm lên, đang muốn nhìn kỹ, thì cửa phòng bỗng bị người đẩy ra.

Trong khoảnh khắc, trong đầu y hiện lên một đoạn truyền thuyết về Cung chủ Tàng Kính Cung, hành tung quỷ dị, luôn đeo bên mình rợi Ngân tiên, dưới roi vong hồn vô số, người người nghe danh đã kinh sợ.

“Thế nào? Thích roi của ta?” Một tiếng nói lạnh nhàn vang lên.

Tạ Khinh Phùng bước chân thong dong, thân hình cao gầy như trúc, tay xách theo một túi nhỏ, tiện tay đặt đồ vật lên bàn.

Quý Tắc Thanh cúi đầu nhìn, chỉ thấy hai cái bánh bao trắng mềm cùng một bát sữa đậu nành còn nóng hổi.

“Ăn đi. Coi như là tạ ơn vì ngươi đã cho mượn phòng một đêm.”

Tạ Khinh Phùng vốn là người ân oán rõ ràng, ân phải báo, thù tất trả. Dù người cũng muốn giết, nhưng ân cũng phải báo

Quý Tắc Thanh hơi ngẩn người, nhíu mày hỏi: “Ngươi sáng sớm ra ngoài là vì… mua bữa sáng này?”

“Ừ.”Tạ Khinh Phùng nói thản nhiên, thần sắc không đổi. Hắn vốn có bệnh dạ dày, lúc trước được bác sĩ dặn dò phải ăn sáng đúng giờ, bằng không dễ bị đau.

Hôm nay khó ngủ, liền nhân tiện đi dạo quanh, thuận tay mang về một phần.

Kỳ thực, so với lúc trước, hiện tại quả thực là thanh nhàn vô cùng. Trước đây, mỗi ngày hắn đều bận rộn, chẳng lúc nào có thể rảnh tay, nhưng nay lại chỉ cần trộm một chút hạt sen, trêu đùa nam chủ, còn có thời gian đọc sách, dạo phố mua đồ ăn sáng. Cái cảm giác này thật sự... khác biệt.

Quý Tắc Thanh không biết phải đáp lại thế nào, chỉ nhẹ nhàng nói một câu “Đa tạ.” Mắt thấy Tạ Khinh Phùng thu hồi bội kiếm cùng roi, hắn thử mở lời: “Nghe nói Cung chủ Tàng Kính Cung cũng mang theo một dây roi Ngân Tiên, cái này theo truyền thuyết, là bảo vật tiên khí, khi roi vung lên, ắt có mưa máu gió tanh, nhật nguyệt ảm đạm.”

Tạ Khinh Phùng trong lòng khẽ cười, tên tiểu tử này, lại dám thử thăm dò hắn sao? Hắn không chút sợ hãi, ngoài mặt lại thản nhiên đáp: “Ngân roi của ta còn cần phải tu luyện thêm, nếu là ma đầu như trong truyền thuyết kia, thì ngày hôm qua tu sĩ của Lăng Tiêu Đường đã sớm mất mạng.”

Quý Tắc Thanh nghe vậy, không biết nên tin hay không tin. Tạ Khinh Phùng lại không chút e ngại, thu hồi vũ khí rồi bước ra cửa. Đúng lúc đó, ngoài cửa có tiếng gõ, Tiết Dật Thanh xuất hiện: “Quý huynh, ngươi tỉnh rồi sao? Chúng ta cùng nhau xuống lầu gặp Tạ huynh thế nào?”

Hắn vừa dứt lời liền mừng rỡ nói tiếp: “À, Tạ huynh! Ngươi sao lại ở đây?”

Tạ Khinh Phùng chỉ mỉm cười, nhẹ giọng nói, không giải thích gì thêm: “Tìm hắn.”

Tiết Dật Thanh không nghi ngờ gì, hưng phấn đáp: “Vậy thật tốt! Chúng ta đi sớm một chút đi, hôm nay các trưởng lão từ các phái sẽ đến hội trường thu nhận đệ tử, đi sớm sẽ tốt hơn!”

Đây là tình tiết trong nguyên tác, Quý Tắc Thanh đến Thất Huyền Tông, bộc lộ tài năng tại đại hội Nghênh Đạo, cùng Tiết Dật Thanh bái nhập môn hạ của trưởng lão Kiếm tông.

Nhưng nói đến Thất Huyền Tông, lại có một điều không thể không nói đến. Trong khi chỉ lo lăng xê cốt truyện và tạo hình nhân vật, thì các chi tiết nhỏ trong Vô Thượng Tà Tôn lại viết cực kỳ sơ sài. Thất Huyền Tông tuy có danh xưng là tiên môn chính đạo, nhưng lại vì một yếu tố mà khiến người ta không khỏi cảm thấy... có chút bất lực.

Tông môn này có bảy tông lớn, trong đó Kiếm tu là chính, rồi tới các Phù, Dược, Thể, Pháp… Nhưng lại không thể không nhắc đến một điều, chính là trang phục của Thất Huyền Tông, cực kỳ đơn giản dứt khoát chỉ là bảy màu đỏ cam vàng lục lam chàm tím! Mỗi tông một màu, muốn hoa lệ đến đâu có đến đó, muốn nổi bật đến đâu có đến đó!

Tạ Khinh Phùng chỉ biết lặng lẽ nhìn, không khỏi nhíu mày. Những bộ y phục kia thật sự quá xấu, khiến hắn không khỏi cảm thấy buồn bực. Lẽ nào một môn phái lớn như thế lại không thể chăm chút đến sự tinh tế trong trang phục sao?

Nếu đem so với Tàng Kính Cung, nơi ấy dù là ma đạo, nhưng ít nhất còn biết cách tạo dựng uy nghi, tạo hình tinh xảo. Còn Thất Huyền Tông… ngay cả cái gọi là phẩm vị, thẩm mỹ cũng không thể so sánh.

Xấu, quá xấu.

Trong nguyên tác, Quý Tắc Thanh và Tiết Dật Thanh đều bái nhập môn hạ của trưởng lão Kiếm tông, trong khi Tạ Khinh Phùng lại âm thầm gia nhập môn phái Dược Tu. Hai người họ quen biết trong một lần hợp tác làm nhiệm vụ, từ đó hình thành mối quan hệ thân thiết, thỉnh thoảng qua lại, trao đổi không chỉ về tu hành mà còn cả những điều thường nhật.

Trong câu chuyện, tiểu sư muội đáng yêu và hoạt bát của Thất Huyền Tông – Khúc Tân Mi, cũng là một Dược Tu, đã cùng Tạ Khinh Phùng và Quý Tắc Thanh tạo thành một mối quan hệ khó nói thành lời. Khúc Tân Mi và Quý Tắc Thanh thậm chí còn xảy ra những khoảnh khắc tình cảm thầm kín: từ việc đưa dược, đem điểm tâm, đến việc đưa đèn hay khăn tay cho nhau. Những tương tác nhỏ ấy cuối cùng dần dần hình thành nên một mối quan hệ đầy phức tạp và rối ren.

Tạ Khinh Phùng lúc này không còn như trước, hắn đã nhận ra rằng trong nguyên tác nguyên chủ đã mượn Khúc Tân Mi con gái của chưởng môn Khúc Minh Sơn để tiếp cận, dò la tung tích của Văn Ngọc Thải Liên. Nhưng giờ đây, khi đã nhìn thấu mọi chuyện, Tạ Khinh Phùng quyết định phải làm một kiếm tu, không để chuyện tình cảm trở thành vật cản trong hành trình tìm kiếm chân lý của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play