Tiết Dật Thanh và Quý Tắc Thanh nghe xong, liền đồng loạt sững sờ, sắc mặt đại biến.

Tiết Dật Thanh há hốc mồm, mắt nhìn chằm chằm Quý Tắc Thanh: “Quý huynh... nếu lời hắn là thật, thì chẳng phải ma đầu Tàng Kính Cung kia vừa vặn thích mẫu người như huynh sao? Quý huynh! Về sau hành sự ngàn vạn phải cẩn thận! Nhất định đừng để rơi vào tay hắn!”

Quý Tắc Thanh sắc mặt trắng bệch, thoáng chốc không rõ thật giả ra sao, đảo mắt nhìn sang Tạ Khinh Phùng đang nửa cười nửa không, liền hung hăng trừng hắn một cái: “Hừ! Hồ ngôn loạn ngữ! Dù Tàng Kính Cung chủ là ma đầu, thì cũng là một đại nhân vật. Sao có thể là đoạn tụ được!”

Dứt lời, y phất tay áo bỏ đi.

Tiết Dật Thanh đảo mắt nhìn qua nhìn lại giữa hai người, cuối cùng chỉ theo bóng Quý Tắc Thanh mà bật cười: “Huynh ấy da mặt mỏng, không chịu nổi đùa giỡn. Ta đi tìm huynh ấy”

Tạ Khinh Phùng thầm nghĩ: “Đùa giỡn gì chứ, ta chỉ nói sự thật thôi. Nguyên chủ tuy chẳng phải đoạn tụ, nhưng hắn thì có. Dù hắn sắp tự tay chấm dứt sinh mệnh Quý Tắc Thanh, nhưng thẩm mỹ của hắn vẫn thích người như y, việc này không mâu thuẫn.”

Giữa cuộc trò chuyện, sắc trời đã tối. Ba người cùng nhau vào khách xá, dùng xong cơm tối thì ai nấy đều về phòng nghỉ ngơi.

Vừa bước vào phòng, Tạ Khinh Phùng bỗng nghe một tiếng "rầm" vang lớn. Trần nhà nứt ra, hai bóng người dây dưa nhau từ tầng trên ngã xuống, sau khi rơi xuống đất mới chịu tách ra.

“Biết ta là ai mà còn dám tranh người với gia gia ngươi? Hôm nay ta biết tay!” Một tu sĩ áo gấm từ mặt đất lồm cồm bò dậy, lau vết máu trên mặt rồi phỉ nhổ một tiếng.

Người còn lại cũng gắng gượng đứng lên: “Trình cô nương rõ ràng là ta gặp trước. Ngươi nửa đêm mời nàng đến phòng, rốt cuộc toan tính gì?”

“Ai toan tính gì chứ? Nếu ngươi là bậc quân tử, hẳn phải để nên nàng một mình nghỉ ngơi! Chứ đâu phải giữ nàng trong phòng ngươi như vậy!”

“Ngươi… ngươi quả là kẻ vô lý!”

Càng nói càng tức, hai người lại tiếp tục lao vào nhau động thủ.

Tiết Dật Thanh ló đầu từ sau lưng Tạ Khinh Phùng, xem náo nhiệt, cười hì hì: “Xem ra là tranh giành nữ nhân rồi. Không biết vị cô nương nào mà khiến bọn họ vì tình động đao như vậy?”

Tạ Khinh Phùng xưa nay chẳng mấy bận tâm đến nữ tử, lướt qua đống hỗn độn, chẳng thèm để ý đến hai người đang quấn lấy nhau, chỉ cúi người nhặt lại bội kiếm, xoay người muốn rời đi.

“Ngươi là ai? Không thấy bản gia đang giáo huấn phế vật sao? Nếu biết điều thì cút xa một chút!” Tu sĩ áo gấm thấy hắn không hề đặt mình vào mắt, lập tức giận dữ hét lên, định ra oai.

Tạ Khinh Phùng khựng bước, Tiết Dật Thanh ở sau nhẹ nhàng kéo tay áo hắn, như sợ hắn thật sự ra tay.

Nhưng người trước dường như không nghe thấy gì, chỉ khẽ nheo mắt, giọng lãnh đạm: “…… Ngươi vừa nói cái gì?”

Hắn đường đường là Cung chủ Tàng Kính Cung, khiến người người kính sợ, vậy mà vừa đặt chân đến Thất Huyền Tông ngày đầu tiên, đã bị người ta nhắm đến làm khó.  

Tu sĩ áo gấm kia đưa mắt đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lượt, không trông thấy phù môn hay thẻ bài, liền cho rằng hắn chỉ là tán tu không có bối cảnh, lập tức giọng điệu càng thêm ngông cuồng:  

“Không phục có phải không? Ngươi có biết bổn gia là ai không? Tin hay không ngày mai ta sẽ cho người đánh gãy tay chân ngươi, ném thẳng đến trước sơn môn Thất Huyền Tông cho chó ăn?”  

Tiết Dật Thanh vừa định mở miệng khuyên can: “Tạ huynh…”  

Lời còn chưa kịp thốt ra, một tia ngân quang lạnh buốt lướt qua, ánh sáng lấp lánh khiến cả phòng như chìm vào đó.  

Tên tu sĩ kiêu ngạo kia còn chưa kịp kêu rên, cổ họng đã bị một dải ngân tiên quấn chặt.  

Tạ Khinh Phùng giọng lạnh như băng, sắc mặt dửng dưng không gợn sóng: “Hà tất phải đợi đến ngày mai? Chi bằng, hiện tại liền có thể.”  

Tu sĩ áo gấm cổ bị bóp nghẹt, thở không ra hơi, thân mình run rẩy, nhưng vẫn cố cứng miệng: “Ngươi… mau thả ta… phụ thân ta chính là đường chủ Lăng Tiêu Đường! Nếu ta xảy ra chuyện, phụ thân nhất định không tha cho ngươi!”  

Tạ Khinh Phùng hờ hững cười khẽ: “Lăng Tiêu Đường? Ta còn tưởng là danh môn chính phái gì ghê gớm. Thì ra cũng chỉ là gà rừng chó hoang, chưa nghe tên bao giờ.”  

Tên tu sĩ bị hắn mắng đến không còn mặt mũi, trong lòng biết mình đã đụng phải nhân vật không thể chọc vào, nhưng sĩ diện vẫn không cho phép lùi bước, đành cắn răng: “Ngươi… rốt cuộc là người của môn phái nào? Dám coi thường cả Lăng Tiêu Đường?”  

Tạ Khinh Phùng khẽ nhếch môi: “Ta dám nói, chỉ sợ ngươi không dám tin.”  

Ngân tiên trong tay khẽ động, hai bóng người như bị lốc cuốn văng ra ngoài cửa, ngã chổng vó như chó ăn phân, ôm đầu gào khóc kêu trời.  

Giữa mảnh hỗn độn ấy, một thân bạch y như tuyết từ trong đống bụi đất thong dong bước ra, roi bạc đã thu hồi, thần sắc lạnh nhạt như chưa từng có chuyện gì xảy ra.  

Chỉ lưu lại một câu nói thản nhiên mà đầy áp lực: “Hôm nay tâm tình ta tốt, không muốn thấy máu. Nếu còn muốn sống, thì lăn xa một chút.”  

Một cỗ uy áp vô hình ép tới khiến cả gian khách xá lặng ngắt như tờ. Hai tu sĩ kia lập tức như ve sầu mùa đông, im bặt không dám phản kháng.  

Đám người vây xem cũng không dám ho he, chỉ lặng lẽ đưa mắt nhìn giữa ba người, không dám thốt lên một lời.

Tiết Dật Thanh và Quý Tắc Thanh đứng xem toàn bộ quá trình. Người trước người sau một hồi tiêu hóa mới khẽ bước lên, giọng hòa hoãn: “Tạ huynh, xin bớt giận… Cùng lắm thì đổi một gian phòng khác, việc nhỏ không đáng để tổn thương hòa khí.”  

Dù sao nơi đây tu sĩ ngư long hỗn tạp, quá gây chú ý cũng chẳng phải chuyện tốt.  

Quý Tắc Thanh bước theo sau vài bước, ánh mắt y vẫn dừng lại trên bóng dáng nửa sống nửa chết của hai tên tu sĩ kia, rồi lại liếc sang roi bạc bên hông Tạ Khinh Phùng, trong mắt thoáng qua một tia phức tạp, chẳng rõ đang nghĩ gì.  

Tạ Khinh Phùng trở lại quầy, định đổi phòng.  

Tiểu nhị lập tức tươi cười hối lỗi:  “Thật ngại quá. Gần đây khách xá quá đông, ngài vừa rồi là người cuối cùng được sắp phòng. Hiện tại không còn phòng trống nữa. Hay là… ngài tạm thời ở chung với bằng hữu một đêm? Nếu không tiểu nhân xin hoàn lại ngân lượng.”  

Lời còn chưa dứt, Tạ Khinh Phùng liếc nhìn tiểu nhị một cái, lạnh nhạt buông một câu: “Không cần.”  

Tổng tài là vậy thích yên tĩnh, ghét bị quấy rầy, lại càng không thể chịu cảnh chung phòng với kẻ khác.  

Cùng lắm thì không ngủ.

Tu chân giới cũng có điểm này tốt, tu vi cao thâm, mấy đêm không ngủ cũng chẳng tổn hại gì. Nào giống hiện đại lúc trước, chỉ một đêm thức trắng thôi cũng đủ khiến người đột tử nơi bàn làm việc.

Tạ Khinh Phùng từ chối ý tốt của chưởng quỹ cùng Tiết Dật Thanh, một mình tìm một góc thanh tĩnh nơi lầu một khách xá, ôm kiếm ngồi xuống, rút một quyển sách ra đọc giết thời gian.

Tiết Dật Thanh tuy tính tình phóng khoáng, thích giao hảo với người khác, nhưng sau màn vừa rồi bị dọa cho sợ, cũng không dám mặt dày mời hắn chung phòng nữa.

Khách xá lầu một kẻ đến người đi, tu sĩ qua lại không dứt, náo động đến tận canh ba mới dần yên tĩnh trở lại.

Ngoại trừ Tạ Khinh Phùng, trong đại sảnh vẫn còn không ít tu sĩ lăn lóc nghỉ tạm. Có người không đủ tiền thuê phòng, có kẻ vốn không có chỗ trọ, bèn ngủ gà ngủ gật bên chân bàn, tựa vào ghế đá, hoặc đơn giản nằm luôn xuống nền đất. Tiếng ngáy lẫn trong gió đêm, vang dội cả một gian khách xá.

Tạ Khinh Phùng xem hết một quyển, cảm thấy vô vị đến cực điểm. Hắn chống cằm, ánh mắt mông lung nhìn ngọn đèn dầu trước mặt chập chờn, bất giác lại ngẩng đầu lên nhìn.

Trên hành lang lầu hai, không biết từ khi nào xuất hiện một bóng người mảnh khảnh, đứng dựa nơi lan can.

Nếu hắn nhớ không lầm, đó là vị trí trước phòng Quý Tắc Thanh. Đêm khuya không ngủ, lại đứng ở ngoài phòng, không biết đang làm trò gì.

Tạ Khinh Phùng ôm kiếm, lặng lẽ nhìn lên. Quý Tắc Thanh cảm nhận được ánh mắt, khẽ giật mình, thân hình thoáng động, tựa như vẫn còn đang phân vân. Sau một lúc lâu, y rốt cuộc cũng xoay người, bước xuống lầu.

Tạ Khinh Phùng cứ thế nhìn y từ trên xuống, trầm mặc không nói, cho đến khi người kia vòng qua đám tu sĩ ngổn ngang, đi thẳng tới trước mặt mình.

Khóe môi hắn khẽ nhếch, nở một nụ cười nhàn nhạt: “Sao thế? Cũng ngủ không được à?”

Hay là đặc biệt tới đây xem ta chật vật?

Quý Tắc Thanh hừ lạnh một tiếng, tựa như vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện "đoạn tụ" ban ngày. Nhưng nhìn thấy Tạ Khinh Phùng ngồi một mình dưới lầu, ánh đèn ảm đạm chiếu xuống bờ vai, trong lòng lại dâng lên một tia băn khoăn.

Y ngập ngừng một lát, cuối cùng chỉ cứng giọng nói: “Xuống tìm nước uống.”

Ánh mắt lướt qua đám tu sĩ ngủ la liệt dưới đất, khẽ cau mày: “Ngươi ngồi ở đây đọc sách? Đèn tối như vậy, bằng không… đến phòng ta nghỉ tạm một đêm?”

Tạ Khinh Phùng nhướng mày, lười vạch trần. Tìm nước uống? Hắn không tin trong phòng không có nước. Nói trắng ra, đây chẳng phải là Long Ngạo Thiên động lòng trắc ẩn, mở lời mời hắn chung phòng đó sao?

Quý Tắc Thanh vốn nghĩ Tạ Khinh Phùng là kẻ tính tình kỳ quái, lai lịch không rõ, hành sự lạnh lùng lại khó lường, đến cả Tiết Dật Thanh cũng bị cự tuyệt, thì bản thân mình càng không có hy vọng.

Chỉ là nhất thời mềm lòng nên buột miệng hỏi thử, nếu bị cự tuyệt thì y sẽ coi như chưa từng nói gì, xoay người quay về là xong.

Nào ngờ Tạ Khinh Phùng vừa nghe xong liền hợp sách lại, tiện tay đặt lên kệ, phủi vạt áo đứng dậy, thần sắc như thường, ánh mắt lại mang theo ý cười không rõ.

“Đa tạ. Vậy thì đi thôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play