Tạ Khinh Phùng thầm nghĩ, bị đâm một kiếm xem ra cũng không phải hoàn toàn không có lợi, chí ít còn có chút “phúc lợi” như thế này, tự nhiên là cam tâm tình nguyện nhận lấy. Hắn vừa lòng, lại không nhịn được cảm khái: “May mà Sở Linh Vương chết sớm, chứ nếu còn sống mà thấy được ngươi, e là cũng không chịu nổi.”
*Sở Linh Vương: là một vị vua nước Sở thời Xuân Thu (không rõ có thật hay chỉ là nhân vật điển cố). cụ thể trong tác phẩm của “Hàn Phi Tử” (韩非子)
Quý Tắc Thanh nghe xong, nhất thời không hiểu: “Cái đó thì liên quan gì đến hắn ta?”
Tạ Khinh Phùng liếc mắt nhìn y, chậm rãi giải thích: “Năm xưa lúc Sở Linh Vương còn tại vị, cực kỳ si mê eo nhỏ. Đến mức các đại thần trong triều vì lấy lòng hắn mà không dám ăn nhiều, ép mình giảm cân, muốn eo nhỏ để được sủng ái. Điển cố này gọi là ‘Sở Vương hảo yêu eo nhỏ’. Nhưng mà ta thấy, những vị đại thần đó sao có thể so được với thiên phú dị bẩm của tiểu sư đệ nhà ta chứ? Nếu Sở Linh Vương mà thấy ngươi, chắc chắn thần hồn điên đảo, đến cướp ngươi về làm vương phi mất. Như thế các đại thần cũng khỏi phải đói khổ nữa.”
Không chỉ Sở Linh Vương thích, hắn cũng thích.
Quý Tắc Thanh không ngờ Tạ Khinh Phùng lại lấy điển cố lịch sử ra để giễu y. Trong ấn tượng của y, khen một nam nhân thì phải khen lực lớn, thân hình cao lớn uy vũ, có khí khái nam nhi hảo hán. Khen eo nhỏ đối với nam nhân... nào phải lời hay ý đẹp gì. Nhưng cũng không nỡ giận sư huynh, chỉ đành kéo người đã chết mấy nghìn năm ra mắng giùm: “Hắn ta là cái gì Sở Linh Vương, hắn ta cũng xứng?”
Tạ Khinh Phùng bật cười, thuận thế hùa theo: “Cũng phải, làm sao hắn xứng đôi với tiểu sư đệ của ta được?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play