Trong bóng tối dày đặc, đôi mắt của Quý Tắc Thanh khẽ lóe sáng như mắt mèo trong đêm, vừa giống như đáng thương, lại như thể sắp rơi lệ.
Y không nhúc nhích. Tạ Khinh Phùng cũng không thúc giục, chỉ lặng lẽ nhìn y.
Một lúc sau, Quý Tắc Thanh mới chậm rãi xoay người, quay lưng về phía Tạ Khinh Phùng, theo bản năng kéo lấy tấm chăn.
Tạ Khinh Phùng nheo mắt lại: “Chuyển hướng nhanh như vậy, ngoan thật đấy?”
Quý Tắc Thanh nhẹ gật đầu: “Ngươi là người bệnh, ta nghe lời ngươi.”
Tạ Khinh Phùng nghĩ thầm, bị đâm một dao cũng không sao, thế này thì cũng đáng.
Quý Tắc Thanh vùi đầu vào gối, cổ và gò má đỏ bừng. Trong đầu y không khỏi nhớ lại ở đáy vực tối đen ấy, đêm trăng bên hồ sen, xuân sắc lan tràn, dục niệm hóa thành Tạ Khinh Phùng, cả hai gần kề nhau đến vậy, hơi thở nóng bỏng quấn quýt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play