“Sư huynh... thực xin lỗi…”
Dù không thấy rõ gương mặt hắn trong bóng tối, nhưng tiếng nức nở xen lẫn giọng mũi và những giọt nước mắt tí tách rơi xuống cũng đủ để chứng minh tình trạng hiện tại. Tạ Khinh Phùng chỉ cảm thấy lòng vừa mệt mỏi vừa đau đớn, như muốn đột quỵ tại chỗ.
Bị đâm còn chưa khóc, người đâm lại khóc trước. Đây là cái đạo lý gì chứ?
“Khóc cái gì mà khóc. Sư huynh còn chưa nói một câu trách ngươi đấy.” Hắn thầm nghĩ, sợ là mình kiếp này phải chịu thua tiểu tổ tông này rồi.
Nửa tháng qua, Quý Tắc Thanh gần như không rời nửa bước khỏi giường bệnh của Tạ Khinh Phùng. Sau khi ý thức được bản thân đã chính tay đâm bị thương sư huynh, đầu óc y như hóa trắng, tay chân luống cuống. Y vội vàng nhét Hoàn Hồn Đan vào miệng Tạ Khinh Phùng, lại dùng áo lông chồn trắng bọc kín người sư huynh, rồi cõng người băng qua lớp lớp tuyết phủ mênh mông của Tuyết Vực.
Nhưng cơ thể sư huynh vẫn lạnh dần, lạnh đến mức không sao giữ lại được chút hơi ấm cuối cùng.
May mà bên ngoài Hắc Uyên có Tiết Dật Thanh và Tần công tử ở đó chờ sẵn, nhờ vào bản đồ mà tìm ra được Tây Lăng Vô Tâm, người lúc đó cũng bị thương và mắc kẹt trong tuyết lở. Nếu chậm trễ thêm hai ngày nữa, chỉ sợ Tạ Khinh Phùng thật sự đã mất mạng trong Tuyết Vực.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT