Tạ Khinh Phùng đang định xoay người đè y xuống dưới thân thì Quý Tắc Thanh đã nhanh hơn một bước, chủ động ngồi lên đùi hắn, hai tay ôn nhu đặt trên bờ vai, ánh mắt trong trẻo lại mang theo một tia kiên quyết.
“Sư huynh,” y nghiêng đầu, khẽ nói, “Lần này… để ta ở trên đi. Ngươi chỉ cần ôm ta là được.”
Tự nhận là đọc nhiều thoại bản phong nguyệt, Quý Tắc Thanh thường hay cao hứng muốn tự mình chủ động, một lòng theo đuổi lý tưởng “học đi đôi với hành, chuyện gì cũng phải trải nghiệm mới thấu đáo.” Chỉ là lý tưởng thì lớn, còn thực tế thì mỗi lần chưa được nửa đường đã bị Tạ Khinh Phùng kéo về, một phen chỉnh đốn đến vừa khóc vừa cười, rối loạn hết cả lên.
Tạ Khinh Phùng đưa tay ôm lấy eo y, nhàn nhạt nhắc nhở: “Hư… Con cá ngươi nuôi còn đang ngủ ở gian bên cạnh.”
Nghe thế, Quý Tắc Thanh như vừa bị giội một gáo nước lạnh, cả người cứng đờ, ngoan ngoãn từ trên người hắn bò xuống, bối rối nói: “Vậy… thôi vậy…”
Vừa nghĩ đến cách vách còn có một tiểu hài tử ngây thơ đang say ngủ, y thật sự không mặt mũi nào làm loại chuyện này nữa.
Tạ Khinh Phùng nửa nằm nghiêng, giọng nói trầm thấp mà mang theo tia u oán: “Nghĩ cũng đúng, ở đây không tiện. Ngày mai ta đem nó ném trả về biển, sau đó muốn làm gì cũng không ai quản được.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play