Tạ Khinh Phùng tận mắt nhìn thấy đồng tử Quý Tắc Thanh khẽ co rút, rồi ngay sau đó chìm vào một sự yên lặng đến chết lặng, như thể hồn phách vừa bị ai đó rút sạch.
Y cố làm ra vẻ điềm tĩnh, nhưng cổ đã đỏ rực, khóe môi căng cứng giọng nói cũng mang theo chút run nhẹ: “Ngươi... thật sự... ngửi được sao?”
Tiểu giao nhân gật đầu, ánh mắt nghiêm túc: “Lúc giao phối... ta ngửi thấy một mùi rất ngọt.”
“Nếu ta hát lên, tộc nhân liền biết.”
Từng chữ từng lời đều được nó nói một cách trịnh trọng, đầy thản nhiên như đang trình bày một sự thật hiển nhiên của biển cả. Quý Tắc Thanh nghe đến đó, gương mặt vốn đang bình tĩnh bỗng bừng đỏ, hai tay che mặt, nghiến răng rít lên: “Tạ Khinh Phùng...!”
Còn chưa kịp nói hết câu, y đã hổ thẹn tới mức quay đầu bỏ chạy, như muốn rời khỏi hiện thực nhục nhã kia ngay tức khắc, để lại Tạ Khinh Phùng và tiểu giao nhân một người một cá đứng ngây tại chỗ.
Tiểu giao nhân vốn còn đang chờ được khen ngợi dẫu sao hát cả đêm cũng mệt gần chết, lại chẳng ngờ người kia nghe xong liền xoay người chạy mất, gương mặt nhỏ đầy oan ức.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT