Quý Tắc Thanh sửng sốt: “Ngươi… ngươi có thể nói chuyện sao?”
Tiểu giao nhân có chút ngượng ngùng, rụt rè đáp: “Có thể… nói… còn biết hát…”
Tạ Khinh Phùng sải bước đến gần, đưa tay đoạt lấy con tôm trong tay tiểu giao nhân, ánh mắt không chút thiện ý: “Ai cho ngươi gọi y là cha?”
Tiểu giao nhân thấy hắn khí thế không dễ chọc, không dám phản bác, chỉ dám liếc mắt nhìn Quý Tắc Thanh, môi dưới run rẩy, đôi mắt ngân ngấn nước… rồi “xoạch xoạch” hai hàng lệ rơi xuống, từng giọt từng giọt trong veo như trân châu đen quý giá: “Cha…”
Quý Tắc Thanh nhìn bộ dáng đáng thương của nó, lòng không khỏi mềm nhũn, quay đầu cầu xin: “Sư huynh…”
Tạ Khinh Phùng hừ lạnh trong lòng. Cái tiểu giao nhân này xem ra không hề đơn giản thấy hắn lạnh lùng liền không dám gần, lập tức dính lấy Quý Tắc Thanh. Quả nhiên biết người nào mềm lòng, biết người nào có thể lợi dụng. Đáng tiếc, hắn Tạ Khinh Phùng là loại người lãnh tình vô tâm.
“Không được gọi y là cha,” hắn lạnh giọng nói, “Ai là cha ngươi?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT