Tạ Khinh Phùng nhìn sợi xiềng xích lạnh lẽo quấn trên cổ tay mình, trầm mặc ba giây, rồi cuối cùng lên tiếng: “Ngươi… đã biết rồi.”
Quý Tắc Thanh gật đầu, không nói gì thêm, xem như ngầm thừa nhận.
Biết thì cũng tốt. Có lẽ nên nói rõ mọi chuyện một lần.
Tạ Khinh Phùng liếc qua Thôi Vô Mệnh đang nằm bất động trên thảm, ánh mắt thoáng xót xa, rồi hỏi: “Ngươi phát hiện từ khi nào?”
Quý Tắc Thanh không giấu giếm, thành thật đáp: “Từ ngày Hữu hộ pháp đưa ngươi đến Tàng Kính Cung, ta đã nảy sinh nghi ngờ… nhưng khi đó cũng chỉ là hoài nghi mơ hồ.”
“Sau đó, ngươi lại cố tình gần gũi ta, tự nguyện xin hầu cận, ngày ngày mang điểm tâm đến, còn đưa ta hạt dẻ ngào đường… Chính những việc ấy khiến ta càng thêm nghi ngờ.”
Tạ Khinh Phùng khẽ nhíu mày: “Những chuyện đó người nào cũng có thể làm, có lẽ chỉ là trùng hợp. Dựa vào đó thôi, sao ngươi chắc là ta?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play