Hắn bước vào trong cẩn thận quan sát, chỉ thấy tại chỗ còn sót lại hai luồng kiếm khí, một mạnh một yếu. Nhìn dấu vết trên đất, có thể đoán nơi đây từng xảy ra một trận ác chiến kịch liệt. Kiếm khí cường đại kia vừa nhìn đã biết là do Đồng Trần kiếm lưu lại.
Vậy nên, Quý Tắc Thanh đêm qua rời đi đột ngột, là để giết Thôi Vô Mệnh?
Nhưng vì sao? Giữa hai người vốn không có thù hằn gì, Thôi Vô Mệnh vẫn luôn kính cẩn, cung kính dè chừng. Dù Quý Tắc Thanh có muốn giết người, cũng chẳng cần phải ra tay với hắn ta trước.
Nhưng nếu không phải Quý Tắc Thanh, thì trong cả Tàng Kính Cung này còn ai đủ năng lực lấy mạng Thôi Vô Mệnh?
Tạ Khinh Phùng nhớ đến vết máu dính trên thân kiếm Quý Tắc Thanh đêm qua, trong lòng đã mơ hồ đoán được kết cục Thôi Vô Mệnh e rằng lành ít dữ nhiều.
Hắn lén đi khắp Tàng Kính Cung tìm kiếm, thậm chí xuống tận địa lao, truyền tin bằng hạc giấy cũng không có hồi âm. Cuối cùng đành chấp nhận sự thật: Thôi Vô Mệnh mất tích, không rõ sống chết.
Mang theo một bụng nặng trĩu, hắn quay về tẩm điện, liền thấy Quý Tắc Thanh đang ngồi trong phòng, ung dung lau chùi thân kiếm Đồng Trần như thể chưa từng xảy ra chuyện gì. “Trở về rồi à?” Quý Tắc Thanh hỏi, giọng nhẹ như gió thoảng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play