Là sư huynh thích ngươi trước. Nhưng sư huynh sợ ngươi không đáp lại. Chỉ cần ngươi còn sống, chỉ cần ngươi còn ở đây, sư huynh cái gì cũng có thể chịu.
Ba năm chia cách, nói quay về liền quay về. Quý Tắc Thanh tâm loạn như ma, đầu óc rối tung, cái gì cũng nói không nên lời. Y còn chưa kịp đáp, nước mắt đã rơi trước một bước.
Chỉ khe khẽ thốt ra một tiếng: “Thích…”
Sau đó, không nói thêm điều gì nữa, chỉ đem đầu vùi sâu vào ngực Tạ Khinh Phùng, lặng lẽ khóc như một đứa trẻ cuối cùng đã tìm về nơi thuộc về mình.
Ngực Tạ Khinh Phùng bị nước mắt thấm ướt, trái tim cũng theo đó mềm nhũn, như có một tảng đá lớn rơi xuống, còn chưa kịp nhẹ nhõm, nỗi buồn mới đã lại kéo đến.
Hắn hiểu, giờ phút này nói gì đi nữa, Quý Tắc Thanh đều sẽ không dễ dàng tin. Mọi lời trong quá khứ đều có thể bị xem là ngụy biện, là lời hoa mỹ để lấy lòng. Nhưng nếu Quý Tắc Thanh thực sự không quan tâm, thì làm sao có thể hận đến vậy?
Đã là hận, nghĩa là trong lòng vẫn còn vướng bận. So với việc cố gắng giảng giải, không bằng để Quý Tắc Thanh chính miệng thừa nhận những cảm xúc ấy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT