Nghe audio tại: https://www.youtube.com/@songvedemaudio

21

Hôm sau, tôi chủ động đến tìm Giang Minh Nguyệt.

Cô ta không ngờ tôi lại đến, hơi khựng lại, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, nhếch môi cười:
“Cuối cùng cũng biết điều mà tới xin tao tha rồi hả?”

Tôi nhìn cô ta, thản nhiên nói:
“Tao sẽ cho mày một cơ hội.”

Ánh mắt cô ta lóe lên cảnh giác:
“Cơ hội gì?”

“Tao sẽ không công khai bản giám định ADN. Cũng không kể cho bất kỳ ai biết chuyện mày làm năm đó. Nhưng mày phải cút khỏi trường này, cút khỏi nhà họ Giang, và mãi mãi biến khỏi tầm mắt tao.”

Giang Minh Nguyệt sững người.

Rồi cô ta bật cười, như thể vừa nghe một chuyện nực cười đến không thể tin được:

“Mày lấy gì mà ra điều kiện với tao?”

Tôi móc điện thoại ra, bấm phát một đoạn ghi âm.

Trong đó vang lên rõ ràng giọng nói của cô ta, run rẩy, nghẹn ngào:

“Không phải tao cố ý… là tụi nó làm quá tay… Tao chỉ muốn dọa nó một chút…”

Gương mặt Giang Minh Nguyệt lập tức trắng bệch.

Tôi cất điện thoại lại, cúi đầu nhìn cô ta:
“Một khi đoạn ghi âm này đến tay cảnh sát… mày nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra?”

“Mày uy hiếp tao?”
Giọng cô ta bắt đầu run.

“Không phải uy hiếp.” Tôi mỉm cười, “Là cho mày một con đường sống.”

Tôi bước lại gần, ghé sát tai cô ta:

“Cái chết của A Tử… tao sẽ không để trôi qua dễ dàng đâu.”

Rồi tôi quay người bỏ đi.

Đằng sau, Giang Minh Nguyệt không nói thêm gì. Cô ta đứng yên tại chỗ rất lâu, cho đến khi tôi đi khuất.

Trận chiến này, tôi thắng một hiệp.

22

Tối hôm đó, tôi nhận được tin: Giang Minh Nguyệt rút khỏi trường.

Không làm lớn chuyện, không thông báo công khai. Cô ta âm thầm rời đi, giống như chưa từng tồn tại.

Tôi không bất ngờ.

Với loại người như Giang Minh Nguyệt, giữ được danh tiếng quan trọng hơn cả mạng sống. Cô ta thà rút lui lặng lẽ, chứ tuyệt đối không để bản thân bị vạch mặt.

Nhưng tôi biết, cô ta sẽ không cam tâm.

Tôi cũng không cho rằng đây là kết thúc.

Chỉ là… tạm thời lui lại.

Còn tôi, sau khi cô ta rời trường, cuộc sống lập tức yên ổn hơn rất nhiều.

Không còn tin đồn, không còn bị lườm nguýt, bạn bè trong lớp cũng dần thân thiện hơn.

Mẹ Giang thấy Giang Minh Nguyệt rút lui thì như người mất hồn, suốt ngày thất thần, cũng chẳng còn sức đâu mà khó dễ tôi.

Một buổi chiều, tôi đi học về, thấy bà đang ngồi trong phòng khách ôm khung ảnh của Giang Minh Nguyệt, mắt đỏ hoe.

Tôi bước qua, bà gọi tôi lại:

“Giang Nhiên.”

Tôi quay đầu nhìn bà.

Một lúc sau bà mới nói tiếp:

“Con… có thể gọi mẹ một tiếng ‘mẹ’ được không?”

Tôi im lặng.

Bà vội nói thêm:
“Mẹ biết là mẹ sai. Trước đây mẹ đối xử không tốt với con, là vì mẹ đã quen với việc có Minh Nguyệt bên cạnh. Nhưng mẹ muốn thay đổi, thật sự muốn bù đắp cho con…”

Tôi nhìn bà rất lâu, cuối cùng nhẹ giọng:
“Con sẽ cố gắng.”

Chỉ là cố gắng, chứ không phải tha thứ.

23

Dạo gần đây, tôi phát hiện Giang Minh Thành hơi khác.

Anh ấy không còn giữ khoảng cách như trước, cũng không còn gọi tôi là “em gái” nhiều nữa.

Thay vào đó là những câu hỏi nhỏ nhặt:

“Cơm trưa ăn gì?”

“Có ngủ trưa không?”

“Đi học có ai bắt nạt không?”

Cứ như thể anh ấy không yên tâm dù chỉ một giây tôi rời khỏi tầm mắt.

Một tối, tôi ngồi làm bài tập đến khuya.

Anh ấy bưng một ly sữa nóng vào phòng, đặt xuống bàn, giọng trầm khẽ:
“Uống rồi hãy làm tiếp.”

Tôi quay đầu nhìn anh:
“Anh chăm em vậy, không sợ người khác hiểu lầm à?”

Anh tựa người vào mép bàn, ánh mắt hơi cụp xuống:
“Nếu họ hiểu lầm… thì sao?”

Tôi khựng lại.

Anh không nhìn tôi, chỉ lặng lẽ nói tiếp:

“Anh từng nghĩ em là em gái ruột của anh. Lúc phát hiện không phải, anh nên vui mới đúng. Nhưng anh không vui.”

Tôi ngước mắt lên, chạm phải ánh mắt sâu thẳm ấy — rất yên tĩnh, nhưng bên trong như có sóng ngầm đang cuộn trào.

Tôi nhỏ giọng hỏi:
“Anh đang nói gì vậy?”

Anh nghiêng người về phía tôi, hơi thở kề sát, lời nói cũng nhẹ như gió:

“Anh nói… anh không xem em là em gái nữa.”

Tim tôi đập loạn.

Tôi muốn né tránh, nhưng không hiểu sao lại đứng yên tại chỗ.

Anh giơ tay, rất nhẹ, khẽ vuốt một lọn tóc rơi trước trán tôi.

“Cho anh một cơ hội.”

Giọng anh rất thấp, rất dịu dàng, như đang dỗ một con mèo nhỏ cảnh giác:

“Không phải là em gái, mà là… em gái của người anh từng tìm kiếm. Nhưng là em gái mà anh chưa từng có, cũng là cô gái anh muốn giữ lại nhất.”

24

Tôi không trả lời Giang Minh Thành.

Không phải vì không cảm động, cũng không phải vì từ chối, mà là… tôi chưa biết nên đối mặt thế nào.

Trước giờ, tôi chưa từng nghĩ đến chuyện yêu đương.

Cuộc sống của tôi, từ đầu đến cuối, đều là sống sót — chứ không phải để mơ mộng.

Nhưng những lời anh ấy nói, thật sự khiến lòng tôi rung động.

Tôi biết anh ấy chân thành. Từng ánh mắt, từng cử chỉ, đều không có chút giả dối.

Chỉ là… tôi sợ.

Sợ nếu thật sự bước một bước về phía trước, tôi sẽ mất luôn thứ duy nhất mình đang có — sự yên ổn.

Hôm sau đến trường, tôi định gác chuyện này lại.

Ai ngờ vừa bước vào lớp, một bạn nữ trong lớp kéo tôi lại, thì thầm:

“Giang Nhiên, cậu có biết không? Có người đang điều tra chuyện cũ của cậu.”

Tôi khựng lại:
“Điều tra gì cơ?”

“Không rõ lắm… chỉ nghe là có người đến hỏi thăm cô nhi viện, còn liên lạc với vài bạn học cũ của cậu nữa.”

Tôi siết chặt tay.

Là Giang Minh Nguyệt.

Tôi biết cô ta sẽ không dễ dàng bỏ cuộc.

Tôi nhìn bạn nữ kia, nói cảm ơn, rồi lập tức nhắn tin cho Giang Minh Thành.

“Anh, em muốn biết… tất cả tài liệu về thân phận của em trước khi vào nhà họ Giang, hiện đang nằm trong tay ai?”

Anh nhắn lại rất nhanh:

“Có chuyện gì xảy ra?”

“Em nghĩ… có người đang định vạch trần em.”

25

Giang Minh Thành không hỏi thêm gì, chỉ nhắn lại một câu:

“Yên tâm, anh sẽ xử lý.”

Tôi ngồi trong lớp, ánh mắt nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ, nhưng đầu óc thì quay cuồng.

Nếu chuyện tôi không phải con ruột nhà họ Giang bị công khai, thì mọi thứ sẽ thay đổi.

Người đầu tiên quay lưng lại với tôi… có thể là mẹ Giang.

Bà ấy từng vì Giang Minh Nguyệt mà bỏ mặc tôi, nếu biết tôi “giả danh thiên kim”, liệu có còn muốn giữ tôi lại không?

Tôi không dám nghĩ tiếp.

Cuối giờ chiều, Giang Minh Thành đến đón tôi.

Anh vừa lái xe, vừa nói:
“Anh cho người kiểm tra rồi, đúng là có người âm thầm điều tra quá khứ của em. Có vẻ đã tìm được manh mối ở cô nhi viện, nhưng chưa nắm được gì rõ ràng.”

Tôi gật đầu:
“Cảm ơn anh.”

Anh liếc tôi một cái:
“Giữa chúng ta còn cần nói cảm ơn?”

Tôi quay mặt đi, tránh ánh mắt đó.

Một lúc sau, tôi chậm rãi hỏi:
“Nếu… một ngày nào đó, nhà họ Giang biết em không phải Giang Nhiên, anh sẽ làm gì?”

Xe hơi khựng lại một chút rồi chạy chậm lại.

“Anh sẽ đưa em đi.”

Giọng anh rất bình tĩnh, giống như nói một chuyện tất yếu.

Tôi kinh ngạc quay đầu:
“Anh không cần nghĩ thêm à? Không cần hỏi em là ai, từ đâu đến, đã giấu anh những gì?”

“Không cần.” Anh dừng xe, nghiêng người nhìn tôi, ánh mắt vô cùng kiên định, “Vì người anh chọn không phải là Giang Nhiên. Là em.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play