Nghe audio tại: https://www.youtube.com/@songvedemaudio

16

Không khí trong phòng bệnh yên ắng đến ngạt thở.

Giang Minh Thành nhìn tôi rất lâu, ánh mắt trở nên u tối.

Tôi không né tránh ánh mắt đó, cũng không định rút tay về.

Một lúc sau, anh mới lên tiếng:
“Anh biết.”

Tôi hơi sững người:
“Anh… biết?”

Anh khẽ gật đầu:
“Lúc nhận được kết quả giám định ADN thứ hai, anh đã nghi ngờ rồi. Cả ba cũng biết. Nhưng em giống cô ấy quá, hơn nữa… khi anh đến tìm, em đang giữ bản xét nghiệm trong tay, khóc một mình ở cô nhi viện. Anh không muốn làm tổn thương em.”

Tôi cắn môi, sống mũi cay cay:
“Anh không sợ em là kẻ lừa đảo à?”

“Không sợ.”
Anh đáp ngay, “Nếu em thật sự có ý đồ xấu, em đã sớm dùng thân phận Giang Nhiên để kiếm lợi rồi. Nhưng em không làm gì cả, còn cố gắng học hành, sống đàng hoàng, giữ gìn mọi thứ như thể nó vốn thuộc về mình.”

Tôi nhìn anh chằm chằm:
“Anh thấy em sống đàng hoàng?”

“Ít nhất là so với… người khác.” Anh khẽ nhếch môi, ánh mắt sâu xa.

Tôi hiểu. Anh đang nói về Giang Minh Nguyệt.

Tôi thở dài:
“Vậy… nếu em nói thật, anh còn cho em ở lại nhà họ Giang không?”

“Cho.”
Giọng anh kiên định, “Dù em là ai, cũng không ai có quyền bắt em rời đi.”

Nước mắt tôi rơi lã chã.

Tôi thật sự không ngờ, người duy nhất không bỏ rơi tôi… lại là anh.

Giang Minh Thành đưa tay lên, nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi.

Ngón tay anh rất ấm, chạm vào má khiến tôi run lên.

“Đừng khóc nữa.” Anh nói, “Anh sẽ điều tra rõ mọi chuyện. Sẽ không để em phải chịu thêm bất công nào nữa.”

Tôi nhìn vào mắt anh, gật đầu thật khẽ.

17

Sau khi xuất viện, tôi về nhà họ Giang.

Từ ngày Giang Minh Nguyệt bị ba đuổi ra ngoài, mẹ Giang vẫn lạnh nhạt với tôi, nhưng bà không còn thẳng thừng chống đối như trước.

Tôi không quan tâm.

Tôi không cần ai thương hại, càng không cần ai chấp nhận.

Tôi chỉ muốn sống yên ổn, sống đúng với thân phận mình đã chọn — không phải Giang Nhiên, cũng không phải thiên kim gì cả.

Chỉ là tôi.

Tối hôm đó, tôi lên sân thượng hóng gió, tiện thể sắp xếp lại suy nghĩ.

Đột nhiên điện thoại reo — là số lạ.

Tôi không định bắt máy, nhưng cảm giác có gì đó bất thường.

Tôi nghe máy, đầu dây bên kia vang lên một giọng nữ quen thuộc:

“Giang Nhiên, dạo này sống tốt chứ?”

Tôi siết chặt điện thoại:
“Giang Minh Nguyệt?”

Cô ta cười khẽ:
“Còn nhớ giọng tao là tốt rồi.”

Tôi lạnh lùng hỏi:
“Gọi tao có việc gì?”

“Không có gì.”
Giọng cô ta nhẹ nhàng, ngọt như đường, nhưng tôi nghe ra sát ý lạnh ngắt trong đó.
“Tao chỉ muốn nhắc mày nhớ, cái vị trí mày đang ngồi… vốn dĩ là của tao.”

Tôi không nhịn được bật cười:
“Thứ mày đang tiếc… là thân phận thiên kim, hay là người nhà họ Giang?”

Cô ta không đáp, chỉ nở nụ cười càng lạnh lẽo hơn.

“Giang Nhiên, đừng vội đắc ý. Tao quay lại rồi. Tao sẽ từ từ lấy lại tất cả những gì thuộc về tao.”

Tôi siết chặt điện thoại, không nói gì thêm, lập tức ngắt máy.

Gió đêm thổi mạnh, tóc tôi rối tung, nhưng lòng lại tĩnh lặng lạ thường.

Cô ta quay lại.

Tôi không hề bất ngờ. Thứ người như Giang Minh Nguyệt, tuyệt đối không cam tâm thất bại.

Tôi trở vào phòng, mở ngăn kéo lấy ra một cuốn sổ nhỏ.

Bên trong là danh sách những người từng tổn thương A Tử, từng bắt nạt tôi, từng đứng về phía Giang Minh Nguyệt.

Tôi dùng bút đỏ gạch đi một cái tên — Mạnh Nhạc Khả.

Cô ta đã bị đuổi học.

Tiếp theo… sẽ là Giang Minh Nguyệt.

18

Sau cuộc gọi đó, Giang Minh Nguyệt thật sự quay lại trường.

Cô ta viện lý do bị bệnh, tạm nghỉ một thời gian. Giờ trở lại, vẫn là gương mặt xinh đẹp, nụ cười ngoan hiền, phong cách tiểu thư dịu dàng như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Cô ta đi đến đâu, vẫn có một nhóm người vây quanh.

Những kẻ từng bị đuổi học vì bắt nạt tôi — cô ta không đá động gì đến.

Cô ta biết chơi chiêu hơn trước.

Thay vì ra mặt, cô ta bắt đầu bày những trò âm thầm sau lưng.

Chẳng hạn như, đột nhiên trên diễn đàn trường xuất hiện tin đồn:

“Thiên kim giả nhà họ Giang quay về, thiên kim thật hóa ra là đồ nhà quê!”

Dưới bài viết là hàng loạt bình luận chế nhạo, thậm chí có cả ảnh cũ của tôi ở cô nhi viện — mặt mũi lem nhem, quần áo rách nát.

Tôi biết rõ ai làm chuyện này, nhưng vẫn bình tĩnh xem từng dòng một.

Tôi không tức giận, cũng không phản bác.

Chỉ yên lặng… gửi toàn bộ bằng chứng đến Giang Minh Thành.

Một tiếng sau, bài viết kia biến mất không dấu vết.

Tài khoản đăng bài bị xóa vĩnh viễn, người đứng sau bị nhà trường đình chỉ học một tuần, không lý do công khai.

Tôi biết — là anh ra tay.

Tối đó, Giang Minh Thành gõ cửa phòng tôi, mang theo một cốc sữa ấm.

Tôi ngồi trên ghế, ngước nhìn anh:
“Anh giúp em nhiều vậy, có khi nào hối hận không?”

Anh ngồi xuống đối diện, đưa ly sữa cho tôi:
“Không.”

Tôi cười nhẹ:
“Vì em giống Giang Nhiên?”

“Không.” Anh lắc đầu, nhìn thẳng vào mắt tôi, “Vì em là em.”

Tim tôi chợt khựng lại một nhịp.

Tôi từng nghĩ, chỉ cần được ở lại nhà họ Giang, sống yên ổn, không ai phát hiện bí mật là đủ.

Nhưng giờ… tôi lại thấy, có một người hiểu mình, tin mình, đứng về phía mình — mới là điều khiến mình muốn sống tiếp.

Tôi nhận lấy ly sữa, cụng nhẹ vào ly anh:

“Vậy thì… hợp tác vui vẻ nhé, anh trai.”

19

Ngày hôm sau đến trường, tôi phát hiện mọi người nhìn tôi bằng ánh mắt khác hẳn.

Có người thì thầm:
“Nghe nói người đứng sau vụ tung tin giả bị đình chỉ học rồi.”

“Không biết Giang Nhiên có chỗ dựa gì mà mạnh tay vậy nữa…”

Tôi bước vào lớp, vừa ngồi xuống, Mạnh Nhạc Khả đã lén lút dúi vào tay tôi một tờ giấy.

Tôi mở ra xem.

Trên giấy chỉ có một dòng:

“Gặp nhau ở sân sau lúc nghỉ giữa giờ.”

Là chữ viết tay — của Giang Minh Nguyệt.

Tôi không ngạc nhiên.

Giữa giờ ra chơi, tôi thong thả đi bộ đến sân sau. Gió nhẹ lướt qua những tán cây, lá rơi lả tả dưới chân.

Giang Minh Nguyệt đã đứng đợi từ trước, dáng vẻ vẫn cao ngạo như cũ, khoanh tay, hất cằm:

“Tao muốn nói chuyện.”

Tôi khoanh tay lại, đứng cách cô ta ba bước:
“Nói đi.”

“Bản xét nghiệm ADN đó, mày lấy ở đâu?”

Tôi cười nhạt:
“Sao? Sợ tao công khai à?”

Mặt cô ta lập tức tái mét, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh:

“Tao chỉ muốn xác nhận, mày có đúng là em gái ruột của Giang Minh Thành không.”

Tôi nhìn cô ta, ánh mắt lạnh như băng:

“Mày giết người rồi còn muốn xác nhận cái gì? Chứng cứ cũng sắp không giữ nổi rồi, nên mới sợ hả?”

Giang Minh Nguyệt cắn răng:
“Mày tưởng mày an toàn rồi à? Chuyện năm đó không ai dám nhắc lại, tao cũng sẽ không để mày sống yên đâu!”

Tôi bước lên một bước, đối mặt với cô ta:
“Vậy mày cứ thử xem.”

Tôi ghé sát vào tai cô ta, thấp giọng thì thầm:
“Mày không phải là người duy nhất có bí mật đâu.”

Mặt cô ta lập tức biến sắc.

Tôi xoay người bỏ đi, không thèm quay đầu lại.

Ván cờ này, từ lúc A Tử chết, đã bắt đầu rồi.

20

Buổi chiều, sau khi tan học, tôi không về nhà ngay.

Tôi đến thư viện trường — nơi A Tử từng thích ngồi đọc sách mỗi chiều thứ sáu.

Tôi chọn đúng chỗ ngồi cũ của cô ấy, dựa lưng vào ghế, ánh hoàng hôn hắt qua cửa kính chiếu lên mặt bàn.

Tôi lấy từ trong túi ra một cuốn sổ tay.

Cuốn sổ đó là do A Tử để lại — tôi giấu nó rất kỹ.

Bìa sổ đã cũ, mép giấy có chỗ mòn và quăn lại, nhưng nét chữ bên trong vẫn rõ ràng, từng dòng từng chữ đều là của A Tử.

Trang đầu tiên viết:

“Ngày nào đó, nếu tớ không còn nữa, hy vọng có người thay tớ tiếp tục sống.”

Tôi lật tiếp vài trang, đến một đoạn nhật ký A Tử viết khi biết mình là con ruột nhà họ Giang:

"Tớ có gia đình rồi! Có anh trai! Có ba mẹ!
Nhưng họ chưa nhận ra tớ.
Tớ muốn cho họ thấy tớ giỏi thế nào, để họ tự tìm đến tớ."

Trang tiếp theo là một tờ giấy được dán lại — là bản giám định ADN cô ấy từng khoe với tôi.

Tôi chạm vào đó, lòng dâng lên một cảm xúc vừa ấm vừa đau.

Cô ấy từng có ước mơ.

Cô ấy từng nghĩ chỉ cần cố gắng là sẽ được yêu thương.

Nhưng cô ấy đã không đợi được đến ngày đó.

Tôi lặng lẽ nhắm mắt, hít một hơi thật sâu.

Tôi sẽ sống thay cô ấy.

Sống một cách kiêu hãnh.

Và từng người một, tôi sẽ bắt họ trả giá.

Bắt đầu từ Giang Minh Nguyệt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play