Nghe audio tại: https://www.youtube.com/@songvedemaudio
1
Lúc Giang Minh Nguyệt ngã xuống, trùng hợp lại đè trúng tôi.
Đầu tôi đập mạnh xuống đất, toàn thân bị cô ta đè lên không nhúc nhích nổi, mặt gần như úp sát sàn nhà.
Tôi cố đẩy cô ta mấy lần, nhưng Giang Minh Nguyệt cứ nằm yên không nhúc nhích.
Ba mẹ Giang đứng bên trái, thấy vậy thì mẹ Giang lập tức lao đến đỡ cô ta dậy:
“Minh Nguyệt, con không sao chứ?”
Bà ấy là một người phụ nữ quý phái, nhưng giờ sắc mặt đầy lo lắng.
Giang Minh Nguyệt cố gượng nở một nụ cười yếu ớt:
“Con không sao, mẹ ạ.
“A, sao con lại đè lên Nhiên Nhiên rồi này.”
Cô ta nhìn thấy tôi, ra vẻ ngạc nhiên.
Nhưng cô ta không đứng dậy ngay, vẫn mượn tay mẹ Giang loạng choạng bò dậy.
Lúc đứng lên, còn cố tình giẫm mạnh lên bắp chân tôi một cái.
Cô ta mang giày cao gót nhọn, bắp chân tôi lập tức đỏ bừng, in hằn cả dấu giày.
Tôi đau quá, động tác định đứng dậy cũng khựng lại, ôm chân ngồi phịch xuống sàn.
Đúng lúc đó, một bàn tay với những khớp xương rõ ràng vươn ra:
“Đứng dậy đi.”
Tôi nắm lấy tay người đó, bàn tay anh mạnh mẽ đỡ tôi dậy.
Là Giang Minh Thành, con cả nhà họ Giang.
Anh là người đầu tiên tôi gặp trong nhà họ Giang, cũng là người đưa tôi trở về.
Tôi và A Tử, cả hai đều có vài phần giống anh ấy.
Mẹ Giang kiểm tra từ đầu đến chân của Giang Minh Nguyệt, xác nhận không sao rồi thì quay sang dặn dò gì đó.
Giang Minh Nguyệt chỉnh lại váy và tóc, sau đó mới thong thả bước tới gần tôi.
Giày cao gót dẫm lên sàn phát ra tiếng "cộc cộc", dừng lại trước mặt tôi khoảng hai mươi phân.
“Xin lỗi… Nhiên Nhiên… chị không cố ý.”
Cô ta làm bộ đáng thương, như thể sắp khóc đến nơi.
Cú giẫm đó mà nói không cố ý thì ai tin chứ?
Nhưng ba mẹ "trên danh nghĩa" của tôi thì tin.
“Ha ha, hai chị em gặp mặt lần đầu mà đã gần gũi thế này, thật có duyên.”
Ba Giang cười gượng một tiếng.
Tôi thầm nghĩ, có phải lần đầu gặp đâu.
“Đúng đúng.”
Mẹ Giang cũng liên tục phụ họa, rồi còn đề nghị hai chị em ôm nhau một cái xem như quà gặp mặt.
Giang Minh Nguyệt rõ ràng không tình nguyện, nhưng vẫn gượng gạo dang tay ra.
Tôi ngập ngừng một chút, rồi ôm chặt lấy cô ta.
Tay phải tôi giấu ra sau lưng cô ta, ở nơi không ai nhìn thấy, mạnh tay giật một nhúm tóc của cô ta.
Vài sợi tóc bị tôi thả rơi xuống sàn.
Sắc mặt cô ta cứng đờ, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ tự nhiên, còn gượng cười một cái.
“Đừng hòng cướp thứ thuộc về tôi.”
Cô ta thì thầm bên tai tôi.
Sau khi ôm xong, tôi lập tức buông tay, lùi lại một bước rồi phủi phủi quần áo:
“Lời xin lỗi của chị, tôi không nhận.”
Lời này vừa dứt, cả đại sảnh im bặt.
Giang Minh Nguyệt lập tức lộ vẻ tổn thương.
“Tất cả là lỗi của chị…”
Ba mẹ Giang vội vã đứng về phía Giang Minh Nguyệt, an ủi cô ta, chẳng ai để ý đến cái chân sưng đỏ của tôi.
Tôi xoa nhẹ bắp chân, nhân cơ hội cẩn thận quan sát cô ta.
Cô ta mặc váy dạ hội cao cấp, đầu đội vương miện đính kim cương, trang điểm cầu kỳ, tóc nâu xoăn dài như thác đổ.
Còn tôi thì mặc bộ đồ thể thao cũ, mặt mộc, tóc buộc tạm ra sau đầu.
Đặt cạnh nhau, đúng là y như thiên nga và vịt con xấu xí.
Tôi thấy Giang Minh Nguyệt quay đầu lại, nở một nụ cười đắc ý với tôi.
Nếu A Tử còn sống, thấy cảnh tượng này chắc chắn sẽ đau lòng lắm, tôi nghĩ.
2
Lúc đầu, ba mẹ Giang sắp xếp cho tôi ở căn phòng sát vách với phòng Giang Minh Nguyệt.
Tôi rất không hài lòng:
“Tôi muốn căn phòng lớn nhất. Và tôi không muốn nhìn thấy Giang Minh Nguyệt.”
Phòng lớn nhất chính là phòng của cô ta.
Đối diện, mẹ Giang tỏ ra khó xử:
“Phòng lớn nhất đã để cho Minh Nguyệt rồi. Con chọn phòng khác đi, mấy phòng còn lại đều được cả.”
“Tôi không quan tâm. Kêu cô ta dọn ra ngoài.”
“Chuyện này… không được đâu…” Mẹ Giang định từ chối.
Tôi liền kéo tay áo lên, để lộ những vết sẹo chi chít trên cánh tay.
“Tôi lớn lên trong cô nhi viện, thường xuyên bị đánh đập, từ nhỏ đến lớn cứ nghĩ mình là đứa không có cha mẹ. Trong khi Giang Minh Nguyệt sống sung sướng bằng thân phận của tôi, thì tôi đói meo bụng đi lục rác kiếm tiền, bán ve chai, còn phải cầu nguyện đừng bị người khác cướp mất.”
Chỉ cần nghĩ lại là tôi thấy mũi cay xè.
Mắt mẹ Giang dán chặt vào cánh tay tôi, rồi bà ôm chầm lấy tôi, nước mắt giàn giụa:
“Con ơi, khổ cho con rồi. Mẹ xin lỗi… là mẹ không tốt.”
Tối hôm đó, Giang Minh Nguyệt dọn hành lý, chuyển lên lầu hai.
Mẹ Giang hỏi tôi thích màu gì để trang trí phòng.
“Màu tím đi.” Tôi buột miệng nói ra.
Căn phòng được sửa sang lại toàn bộ trong đêm, mọi thứ đều mới tinh.
Căn phòng ngập tràn sắc tím nhạt, vừa mộng mơ vừa rộng rãi, đẹp tuyệt vời.
Lần đầu tiên trong đời, tôi có một căn phòng của riêng mình.
A Tử chắc chắn cũng sẽ thích. Cô ấy mê màu tím nhất.
Tôi lấy chiếc dây chuyền vẫn luôn đeo trên cổ ra, cẩn thận vuốt ve mặt dây.
Tôi như thường lệ thầm thì với nó trong lòng.
Chiếc dây chuyền này là A Tử tặng tôi. Chúng tôi mỗi người một cái, bên trong mặt dây có ảnh chụp chung.
Tôi luôn mang theo bên mình, chưa từng tháo ra.
Cô ấy từng nói: đây là minh chứng cho tình bạn của bọn tôi.
3
A Tử là người bạn duy nhất của tôi từ nhỏ đến lớn.
Tôi lớn lên trong cô nhi viện, không được ai quý mến, đến ăn no cũng là điều xa xỉ.
Trong cô nhi viện có một con “tiểu bá vương” — vì có họ hàng với viện trưởng nên luôn dẫn mấy đứa khác ức hiếp tôi.
Bị bắt nạt suốt nhiều năm trời.
Những đứa khác thì sợ bị liên lụy, chẳng ai dám chơi với tôi.
Cho đến khi A Tử xuất hiện.
Cô ấy là một trường hợp đặc biệt, vừa mất cha mẹ, được đưa vào viện.
Lúc đến, cô ấy chẳng hề khóc lóc, thậm chí có phần lạnh lùng.
Ngay lần đầu gặp, cô ấy đã thấy tôi bị bắt nạt.
Ngay tại chỗ, A Tử nhặt vài viên đá, ném thẳng vào đám nhóc kia.
“Tiểu bá vương” bị đau, trừng mắt lườm tôi một cái rồi dẫn đám đàn em bỏ đi.
A Tử đứng chắn trước mặt tôi:
“Cậu ngốc à? Bị bắt nạt mà không biết phản kháng? Chính vì cậu yếu đuối nên người ta mới ức hiếp cậu đấy.”
Cô ấy thật mạnh mẽ.
Cô ấy dạy tôi phải dũng cảm, học cách phản kháng, học cách bảo vệ chính mình. Cô ấy bảo tôi phải như một con sói, lúc cần thì phải biết giương nanh múa vuốt.
Tôi lau nước mắt, gật đầu.
Ngẩng đầu lên nhìn cô ấy — tôi mới phát hiện cô ấy trông giống tôi như đúc.
Hai đứa nhìn nhau sững sờ.
Từ đó chúng tôi thành bạn.
Cô ấy kể rằng mình chẳng giống ai trong nhà.
Cha mẹ ruột của cô ấy đối xử với cô rất tệ. Từ năm năm tuổi đã phải tự nấu ăn, giặt giũ.
Họ chỉ thương thằng em trai, đi đâu cũng mang nó theo.
Kết quả là cả nhà gặp tai nạn trên đường đi.
Cha mẹ cô ấy chết trong vụ tai nạn đó, lúc ấy cô mới tám tuổi, rồi bị đưa vào cô nhi viện này.
“Có lẽ mình không phải con ruột của họ, nên họ mới không thương mình. Dù sao mình cũng chẳng quan tâm.”
Cô ấy nói không để tâm, nhưng nét mặt lại đầy tổn thương.
Tôi từng có chút ghen tị với cô ấy — ít nhất cô ấy từng có một mái nhà.
Còn tôi, từ bé đến giờ chưa từng gặp cha mẹ mình, cũng chẳng biết cái gọi là gia đình là như thế nào.
4
Sau lần đó, A Tử dằn mặt đám nhóc kia xong, chúng cũng bớt hoành hành một thời gian.
Nhưng không lâu sau, bản tính khó dời, chúng lại bắt đầu gây chuyện.
Chúng cướp mất hai cây kẹo mút mà tôi dành dụm cả tuần lượm ve chai mới mua được, rồi còn đẩy tôi ngã lăn ra đất.
Hôm ấy A Tử không có ở đó.
Tôi nhớ lại lời cô ấy từng nói.
Bỗng nhiên tôi nổi giận, túm lấy một nắm cát dưới đất, ném thẳng vào mặt tụi nó.
Chúng chưa từng thấy tôi phản ứng dữ dội như vậy, nhất thời chưa kịp phản ứng, chỉ biết lấy tay che mặt.
Tôi lại túm thêm một nắm sỏi, định ném tiếp.
“Chạy mau! Nó cầm đá kìa!” — Không biết đứa nào hét lên.
Bọn nó sợ hãi ném kẹo xuống đất rồi bỏ chạy tán loạn.
Khi A Tử tìm thấy tôi, tôi đang ngồi lau kẹo.
“Bẩn rồi…” Tôi đưa một cây kẹo cho cô ấy, giọng rụt rè.
“Không sao.” Cô ấy nhận lấy, rồi cho ngay vào miệng. “Cậu làm tốt lắm, gặp bọn xấu thì phải dữ hơn tụi nó.”
Chúng tôi nhìn nhau, rồi cùng phá lên cười.
“Cậu nói xem, tụi mình giống nhau thế này, có khi nào thật sự là chị em không?” Tôi hỏi cô ấy.
“Cũng có thể đó. Tụi mình hợp nhau thế mà. Biết đâu… dùng chung một linh hồn cũng nên.”
…
Bộp bộp bộp — tiếng gõ cửa vang lên dồn dập.
Tôi giật mình hoàn hồn, đứng dậy mở cửa.
Giang Minh Thành như tượng Phật đứng sừng sững trước cửa phòng.
Dù ở nhà, anh ấy vẫn ăn mặc chỉn chu — áo sơ mi trắng sạch sẽ, tóc tai, móng tay đều gọn gàng.
Nhìn là biết người sống cực kỳ quy củ. Ba mẹ Giang chắc đã dồn nhiều tâm huyết vào việc nuôi dạy anh.
Có lẽ vì thế nên họ mới nuông chiều Giang Minh Nguyệt quá mức.
Thấy tôi mở cửa, anh ấy mỉm cười:
“Mẹ bảo anh gọi em xuống ăn cơm.”
“Biết rồi.” Tôi đáp lại nhạt nhẽo, chuẩn bị rời phòng.
Anh lại giơ tay chắn trước mặt tôi.
Rồi liếc nhìn xung quanh, chắc chắn không ai nghe thấy, anh mới nói nhỏ:
“Lúc anh tìm được em, em đang ở bệnh viện, tình trạng rất tệ. Trên người chồng chất vết thương cũ mới, mất máu quá nhiều, đã hôn mê. Anh dùng loại thuốc tốt nhất, em nằm viện suốt ba tháng mới tỉnh.”
“Anh không dám nói với ba mẹ, sợ họ lo. Họ chỉ biết em từng sống không tốt thôi.”
Nói đến đây, anh cúi đầu, ánh mắt đầy ân hận:
“Là anh trai, anh xin lỗi em.”
Lời anh nói khiến tôi rối bời.
Tôi nhớ rõ hôm đó, khi Giang Minh Thành đến cô nhi viện đón tôi, A Tử vừa mất. Tôi ngồi trong căn phòng nhỏ khóc suốt một ngày.
Anh ấy tìm thấy tôi ở cô nhi viện, sao lại nói là trong bệnh viện?
5
Giang Minh Thành đã ăn rồi, ba Giang thì bận công việc chưa về.
Bữa tối hôm đó chỉ có tôi, mẹ Giang và Giang Minh Nguyệt ngồi ăn.
“Nhiên Nhiên, ăn thử món này đi, ngon lắm.”
Mẹ Giang cực kỳ nhiệt tình, dùng đũa gắp liên tục vào bát tôi.
Nhưng vấn đề là… trên bàn toàn mấy món có rau mùi.
Tôi cực kỳ ghét rau mùi.
Giang Minh Nguyệt thì ngồi tận bên kia bàn, mặt không mấy dễ chịu.
Tôi nhận đồ ăn, nhưng vẫn chưa hề động đũa.
“Mẹ ơi, con cũng muốn mẹ gắp cho~”
Cô ta vừa nói vừa lách từng người ngồi gần để ngồi sát lại bên mẹ Giang, nũng nịu.
“Được được, mẹ chịu thua con luôn.”
Mẹ Giang cười chiều chuộng, gắp cho cô ta nào là thịt bò, nào là tôm hấp — toàn những món cô ta thích.
Không ai hỏi tôi thích ăn gì.
Tôi bỗng thấy ganh tỵ.
Tuy bà ấy không phải mẹ ruột, nhưng tôi vẫn hy vọng có thể được bà yêu thương thật lòng.
Cảm xúc tụt xuống đáy, tôi ngước nhìn Giang Minh Nguyệt.
Cô ta đang vui vẻ cười nói với mẹ Giang, mặt mày rạng rỡ.
Tôi, hoàn toàn lạc lõng giữa mâm cơm.
Cô ta quay sang liếc tôi một cái, cười nhếch mép đầy khinh thường.
Rồi cô ta mấp máy môi:
“Không biết lượng sức.”
Tôi nhìn ra được khẩu hình ấy.
Ngay sau đó, cô ta lại quay sang mẹ Giang, giả bộ ngoan ngoãn:
“Mẹ đừng gắp nữa, con ăn đủ rồi.”
Tôi đặt đũa xuống:
“Con ăn no rồi, thấy hơi khó chịu. Con về phòng trước. Sau này bữa cơm không cần gọi con nữa đâu.”
Thực ra tôi chưa ăn được mấy miếng.
Trên đường rời bàn ăn, tôi liếc thấy mẹ Giang đang định gắp một miếng thịt vào bát tôi — nhưng rồi khựng lại giữa chừng.
Có lẽ bà định dành cho tôi thật.
Nhưng thôi, đã không thích rồi, dù cố tỏ ra thế nào cũng không thay đổi được.
Cũng giống như... nhà họ Giang đối với tôi vậy.