Lúc này bàn của Tần thị cũng đã ngừng dùng bữa. Một nha hoàn lanh lợi tiến lên, bưng thau đồng rửa tay, thu dọn bàn tiệc, lại mang trà thơm và điểm tâm nhẹ dâng lên.
Các quý phụ vẫn chuyện trò vui vẻ, tiếng nói tiếng cười không ngớt. Các tiểu thư tản ra khắp viện: người ngắm hoa thưởng cảnh, người tụ tập dưới cầu đá cho cá ăn, vài nhóm túm tụm ríu rít trò chuyện, tiếng cười lan khắp Long Thúy Cư.
Hương Lan đi tới nói khẽ với Ngô mụ mụ, bảo hai bà tử kê một chiếc bàn gỗ lớn giữa sân, lại sai người mang giấy, bút, mực và đề thơ bày sẵn ra. Mọi người vây quanh xem náo nhiệt, thấy đề thơ là “ngâm hoa tụng liễu”, đơn giản mà tao nhã, lại đúng ý với các tiểu thư. Các nàng xoa tay nóng ruột, hớn hở muốn trổ tài một phen.
Lâm Đông Tú giao hảo thân thiết với hai tiểu thư nhà Liễu đại nhân và Ôn viên ngoại, ba người sợ chọn chậm sẽ chỉ còn đề khó, viết không hay sẽ mất mặt. Thế là cùng nhau châu đầu ghé tai, chọn đề xong liền vội vã trải giấy, cân nhắc suy nghĩ, bắt đầu đề bút.
Lâm Đông Lăng xưa nay không ưa đọc sách, càng chán ghét chuyện ngâm thơ đối câu. Vừa thấy đề thơ, trong lòng đã thấy phiền chán, vốn chẳng có hứng thú gì với việc này.
Đảo mắt một vòng, thấy các tiểu thư đều cầm bút, chăm chú nhìn đề thơ, đắn đo từng câu từng chữ. Vài người không giỏi văn thơ thì tụm lại một bên nói chuyện thêu thùa, may vá, hoặc bình phẩm y phục. Dù là thứ nữ hay đích nữ, rơi vào mắt nàng ta đều là hạng người tầm thường, chẳng đáng kết giao.
Lâm Đông Lăng vốn tâm cao khí ngạo, đương nhiên không muốn cùng đám tiểu thư đó tốn lời vô ích. Nhưng nghĩ nếu không làm được một bài thơ, chẳng phải tự làm rớt giá trị bản thân hay sao? Nghĩ vậy liền cầm bút viết cái gì đó.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT