Gia phả Lâm gia
Lâm lão thái gia: Lâm Chiêu Tường
Lâm lão thái thái
Đại phòng
Lâm đại lão gia: Lâm Trường Chính
Lâm đại thái thái: Tần thị
Thiếp: Doãn di nương, Bao di nương
Trưởng tử: Lâm Cẩm Lâu (con chính thất)
Trưởng tức: Triệu Nguyệt Thiền
Thứ tử: Lâm Cẩm Hiên (Doãn di nương sinh)
Ấu tử: Lâm Cẩm Viên (con chính thất)
Trưởng nữ: Lâm Đông Hoàn ( Doãn di nương sinh, đã xuất giá)
Thứ nữ: Lâm Đông Khởi (con chính thất)
Ấu nữ: Lâm Đông Tú ( Bao di nương sinh)
Nhị phòng
Lâm nhị lão gia: Lâm Trường Mẫn
Lâm nhị thái thái: Vương thị
Nhi tử: Lâm Cẩm Đình (con chính thất)
Nhi nữ: Lâm Đông Lăng (con chính thất)
Nhà ngoại (Tỷ tỷ của Lâm nhị thái thái Vương thị)
Tống thị (chị gái Vương thị)
Công tử: Tống Kha
Tiểu thư: Tống Đàn Thoa
Họ hàng xa
Tào Lệ Hoàn: Cháu gái của thứ muội Lâm lão thái gia
(Phần sau sẽ tiếp tục bổ sung)
Ở Kim Lăng có một đứa trẻ tên Trần Vạn Toàn, năm sáu tuổi đã mất cả cha lẫn nương. Huynh trưởng và tẩu tẩu bán hắn vào nhà phú hộ Lâm gia làm nô bộc, làm việc trong một cửa hàng đồ cổ. Ngày tháng trôi qua, hắn dần luyện được khả năng phân biệt cổ vật và thư họa. Tuy nhiên, vì không có tài sản hay địa vị, chẳng ai muốn làm mối cho hắn. Dù vậy, bản thân hắn cũng có chút kén chọn, không ưng mắt những nha đầu bình thường.
Đến năm ba mươi tuổi, chủ nhân đề bạt hắn làm tam chưởng quầy trong cửa hàng. Một năm sau, Lâm phủ ân điển, ban cho hắn một nha đầu tam đẳng tên Tiết thị và tác thành hôn sự.
Tiết thị vốn ở Nhị phòng Lâm gia, chuyên phụ trách thêu thùa may vá. Nàng trời sinh dung mạo xinh đẹp nhưng tính tình hiếu thắng, hay ganh đua, khiến các đại a đầu trong phủ ghen ghét, dìm xuống làm những việc lặt vặt như tưới cây, quét dọn. Đến năm hai mươi tuổi, nàng bị tùy tiện gả đi. Dẫu vậy, Tiết thị cũng cam chịu số phận, một lòng cùng Trần Vạn Toàn lo toan sinh kế. Tuy cuộc sống không giàu sang nhưng cũng đủ đầy, không thiếu thốn.
Một năm sau, Tiết thị mang thai. Một đêm, nàng mộng thấy ngàn đóa vạn đóa hoa lan cùng lúc nở rộ, kim quang rực rỡ chói mắt. Khi tỉnh dậy, nàng lập tức đi tìm một nữ tiên bói toán để giải mộng. Vị mã tiên cô ấy vừa nghe đã khẳng định nàng sẽ sinh một nữ nhi quý hiển, phu thê nàng sau này tất phải nhờ cậy vào nữ nhi. Tiết thị vui mừng khôn xiết, hào phóng tặng mã tiên cô không ít tiền thưởng.
Trần Vạn Toàn nghe nói Tiết thị hào phóng thưởng cho mã tiên cô hơn mười đồng tiền, lập tức xót ruột, hừ lạnh nói:
“Quý nữ cái gì? Nàng với ta đều là nô tài nhà Lâm gia, đứa nhỏ này sinh ra cũng chỉ là người hầu, cả đời làm trâu làm ngựa, có thể quý đến mức nào chứ? Đúng là ngốc! Nàng bị người ta lừa rồi mà còn không biết!”
Tiết thị không phục, cãi lại:
“Sao chàng biết con ta sinh ra là cả đời làm nô tài? Đừng có mở miệng ra là những lời chán nản như thế! Lỡ đâu sinh được quý tử, quý nữ, nhanh chóng thăng chức phát tài, chẳng phải chàng cũng được nở mày nở mặt hay sao?”
Trần Vạn Toàn cười khẩy:
“Được lắm, ta chờ xem nàng sinh ra quý nữ thế nào. Tốt nhất là quý đến mức làm phu nhân quan lớn, ra đường có xe ngựa to đưa rước, giống như mấy vị thái thái trong phủ, mặc vàng đeo bạc, ăn sơn hào hải vị, đi đâu cũng có tám nha đầu hầu hạ. Nếu thật sự được vậy, thì tổ tiên nhà họ Trần ta dưới suối vàng cũng mát mặt!”
Nói xong, hắn phất tay vén màn đi thẳng ra ngoài.
Tiết thị lại một mực tin tưởng lời tiên tri, chẳng hề nghi ngờ gì. Những lúc rảnh rỗi, nàng tự tay khâu áo quần cho con, một lòng dưỡng thai thật tốt.
Mấy tháng sau, nàng sinh hạ một nữ nhi. Nhớ lại giấc mộng hoa lan vàng rực, nàng bèn đặt tên con là Hương Lan.
Trần Vạn Toàn vốn mong có nhi tử, ban đầu cũng có chút thất vọng. Nhưng nhìn tiểu Hương Lan trắng trẻo bụ bẫm, ngũ quan thanh tú, lòng hắn dần dần dịu lại, cũng thấy vui vẻ hơn.
Chỉ là tiểu nữ nhi này vừa sinh ra đã ốm yếu bệnh tật, chưa đầy tháng đã một trận ốm nặng. Vừa điều dưỡng khỏi, lại nhiễm phong hàn, nôn mửa tiêu chảy, nguy kịch đến hấp hối. Tiết thị lòng như lửa đốt, vội vã chạy đi tìm mã tiên cô bói toán.
Mã tiên cô bảo nàng cầm đồng tiền lay động xem quẻ, nhìn quẻ tượng rồi nói: “Phải đi về hướng đông nam mới gặp được hỉ sự, sẽ có quý nhân ra tay cứu giúp.”
Tiết thị lau nước mắt, theo hướng đông nam mà đi. Không bao lâu sau, nàng trông thấy một ngôi chùa nhỏ có tên Tĩnh Nguyệt Am, bèn chạy vào quỳ lạy trước tượng Bồ Tát, vừa dập đầu vừa khấn vái, khóc suốt nửa canh giờ.
Bỗng một vị ni cô già mặt mày hiền từ bước đến, hỏi nàng vì sao lại khóc thảm thiết như vậy. Tiết thị kể rõ sự tình, lão ni trầm ngâm một lúc, lại hỏi kỹ về bệnh trạng của Hương Lan, sau đó cầm bút giấy viết một đơn thuốc, bảo nàng mang về sắc lên cho con uống.
Tiết thị như bắt được cứu tinh, lập tức chạy đến hiệu thuốc bốc thuốc về sắc cho Hương Lan. Một bát thuốc rót vào, chẳng bao lâu sau đứa bé tỉnh lại. Tiết thị thử bón một ít sữa, Hương Lan ăn được một lúc, rồi lại ngủ ngon lành.
Từ đó, tiểu Hương Lan mỗi ngày một khỏe mạnh hơn. Tiết thị vui mừng khôn xiết, liền mua bánh quả tử, bánh ngọt cùng ít dầu mè, mang theo Hương Lan đến Tĩnh Nguyệt Am tạ ơn cứu mạng. Lúc này, nàng mới biết lão ni cô kia chính là Định Dật Sư Thái, một vị pháp sư đức cao vọng trọng trong am.
Định Dật Sư Thái nhìn Hương Lan một lúc, rồi hỏi bát tự của nàng. Bà vuốt nhẹ lên đầu đứa bé, ôn tồn nói:
“Đứa trẻ này có duyên với ta. Chi bằng để ta nhận làm đệ tử đỡ đầu, để ánh sáng Phật pháp che chở, giúp nàng lớn lên bình an.”
Tiết thị nghe vậy mừng rỡ, lập tức đồng ý không chút do dự.
Từ khi biết nhận thức, Hương Lan đã thường xuyên theo các ni cô trong am tụng kinh, tu hành. Định Dật Sư Thái vô cùng yêu quý nàng, liền đặt cho nàng pháp danh Thiền Tĩnh, dạy nàng biết chữ, đọc kinh, giảng giải đạo lý. Ngoài kinh Phật, bà còn truyền dạy Tứ Thư Ngũ Kinh, thơ từ ca phú, giúp nàng mở mang kiến thức.
Hương Lan vốn thông minh lại chịu khó học hành, tính tình kiên trì bền bỉ, khiến Định Dật Sư Thái vô cùng vui mừng.
Định Dật Sư Thái vốn là nữ nhi nhà quan, song phụ thân tính tình cương trực, lỡ đắc tội quyền thần triều đình, khiến gia tộc sa sút, bà đành xuất gia để tránh họa. Về sau, khi vụ án được minh oan, bà lại cảm thấy hồng trần mịt mù chẳng bằng chốn Phật môn thanh tịnh, nên từ chối ý định đón về của gia đình, quyết tâm không hoàn tục. Bà suốt đời hành thiện, cứu người tế thế, không thu tiền bạc, lại thường mở kho phát cháo, bốc thuốc miễn phí, đi khắp nơi hành y cứu giúp bá tánh, kiến thức sâu rộng.
Hương Lan luôn quấn lấy bà, tò mò hỏi han những điều thú vị trong thiên hạ. Định Dật Sư Thái chẳng hề phiền lòng, kiên nhẫn giải đáp, tận tâm dạy dỗ.
Chỉ trong vài năm ngắn ngủi, Hương Lan đã tinh thông sách vở, văn chương trác tuyệt, trong lòng chất chứa hoài bão lớn lao. Đặc biệt, nàng còn vẽ tranh rất khéo, từng nét mực thanh tao, khiến ai nấy đều tấm tắc khen ngợi.
Ngày tháng trôi qua, Tiết thị sau này sinh thêm ba lần, nhưng tất cả đều không nuôi được quá hai, ba năm rồi lần lượt yểu mệnh. Vì vậy, hai vợ chồng chỉ có mỗi Hương Lan là con, càng yêu thương nàng như châu ngọc.
Chớp mắt, Hương Lan đã mười bốn tuổi. Định Dật Sư Thái chọn ngày lành, truyền nàng hoàn tục trở về nhà. Hương Lan cùng sư thái tình như bà cháu, quyến luyến không rời. Nàng rưng rưng nước mắt, nắm lấy tay bà mà không nỡ đi.
Định Dật Sư Thái nhẹ nhàng nói: “Con tính tình trung hậu, nhưng quá cương liệt, sau này cần rèn giũa bản thân nhiều hơn. Mỗi người đều có nhân quả của riêng mình, trần duyên của con chưa dứt, không thể mãi ở lại Phật môn. Ngày sau hữu duyên, con hãy trở về đưa tiễn ta đoạn cuối đường.”
Hương Lan nghẹn ngào nói: “Con nhất định sẽ thường xuyên về thăm sư phụ.”
Định Dật Sư Thái chỉ mỉm cười, không nói thêm, nhẹ nhàng làm lễ tiễn nàng rời đi.
Về đến nhà, Hương Lan cảm thấy bồn chồn, không biết phải làm gì. Tiết thị cố ý dẫn nàng đến gặp gỡ các cô gái đồng trang lứa trong phố, cùng nhau may vá, trò chuyện, nhưng đi đôi ba lần, nàng liền lắc đầu nói:
“Bọn họ không hợp với con, ngồi chung cũng chẳng có gì thú vị.”
Từ đó, nàng chỉ quanh quẩn trong nhà giúp Tiết thị làm việc, khi rảnh rỗi thì đọc sách, sao kinh, hoặc thêu thùa may vá để phụ giúp gia đình.
Hôm đó, Hương Lan đang ngồi bên cửa sổ, trên giường đất cẩn thận thêu hoa. Đột nhiên, từ trong sân vang lên một tràng huyên náo. Giữa những tiếng ồn ào, có một giọng đàn bà the thé quát lớn:
“Ai trộm y phục nhà ngươi? Ban ngày ban mặt mà dám vu oan người khác, không sợ miệng lưỡi lở loét sao? Ta khinh!”
Tiết thị giận dữ quát: “Rõ ràng ta tận mắt thấy ngươi cầm y phục của Hương Lan nhà ta! Y phục ta phơi ngoài sân, ngươi vào bếp một chuyến, lúc ra liền nhét vào ngực rồi đem về phòng! Chối cãi gì nữa?”
Hương Lan nghe tiếng tranh cãi, liền ghé mắt qua cửa sổ nhìn ra. Chỉ thấy mẫu thân nàng và Lữ Nhị thẩm đứng giữa sân, mắt to trừng mắt nhỏ. Ở cửa viện, mấy hài tử trong xóm nhao nhao hóng chuyện.
Lữ Nhị thẩm cũng là nô bộc trong phủ Lâm gia, cả nhà ở cùng viện với nhà Hương Lan. Thường ngày vốn không qua lại, chỉ bởi Lữ gia có thói tham lam, hay trộm vặt của người khác. Từ xiêm y, chậu rửa, thịt khô đến củi lửa, hành tỏi, thứ gì tiện tay đều bị bọn họ "mượn" mà chẳng hẹn ngày trả.
Lữ Nhị thẩm hất cằm cười nhạt, hai tay chống nạnh, giọng the thé: "Đánh rắm! Cô nãi nãi ta lại chướng mắt y phục rách nát của nhà ngươi? Di nãi nãi nhà ta trong phủ hưởng bao nhiêu phú quý, lăng la tơ lụa dùng còn không hết, đâu thèm đến cái thứ vải thô của nhà các ngươi? Đúng là kẻ lòng dạ tối tăm, mở miệng liền vu oan giá họa, muốn kiếm chuyện sao?”
Lữ Nhị thẩm xưa nay nổi danh mồm mép cay nghiệt, chuyên dùng ba tấc lưỡi mà đấu khẩu với người. Bà ta đứng chặn giữa sân, dáng điệu ngang tàng như tướng giữ ải, miệng tuôn ra đủ lời thô lỗ, giọng lanh lảnh như chuông đồng, khiến người nghe mà phát bực.
Tiết thị không phải hạng đàn bà đanh đá, chỉ tức giận đến mức toàn thân run rẩy, giọng cũng lạc hẳn đi:
“Ngươi rõ ràng đã lấy đồ nhà ta! Mấy hôm trước ta tự tay giặt vải, may thành áo khoác mới tinh, cổ tay còn thêu hoa đủ kiểu! Trên đầu ba thước có thần minh, ngươi làm chuyện thất đức, chẳng lẽ không sợ báo ứng hay sao?”
Lữ Nhị thẩm hừ lạnh, nhổ toẹt một bãi nước bọt, giọng chát chúa như dao cứa:
“Báo ứng? Nếu có báo ứng, trước tiên cũng phải giáng xuống đầu cái thứ đàn bà lẳng lơ như ngươi! Trước kia ở trong phủ, ai mà chẳng biết ngươi ong ve lả lơi, quyến rũ đàn ông như hạng phấn son rẻ tiền, đến mức các thái thái trong phủ không chịu nổi phải đuổi ra ngoài! Không biết xấu hổ thì cũng nên tự tìm chỗ thắt cổ chết quách đi, còn dám mở miệng vu vạ người khác? Ngươi cứ chờ đấy, mai ta mời di nãi nãi trong phủ tới phân xử, xem rốt cuộc là ai hại ai!”
Hương Lan thấy vậy thì giận đến mức ném phăng kim chỉ trong tay, xỏ giày liền muốn lao ra ngoài. Chưa kịp bước qua bậc cửa đã bị Trần Vạn Toàn túm chặt:
“Tiểu cô nãi nãi của ta ơi, bên ngoài đang ồn ào như ong vỡ tổ, con xông vào làm gì cho thêm rắc rối?”
Hương Lan giãy giụa, mắt đỏ bừng:
“Nương con bị ức hiếp đến thế, chịu nhục nhã như vậy, con làm sao có thể ngồi yên?”
Trần Vạn Toàn trừng mắt, giọng gay gắt:
“Con bớt hồ đồ lại cho ta! Đại khuê nữ nhà Lữ gia chính là thông phòng của Đại gia trong phủ, ngày sau sinh được con trai con gái thì nâng thành di nương, lúc ấy cũng xem như nửa chủ tử! Người ta còn phải nịnh bợ nàng ta, chúng ta kính còn không kịp, chạy ra đó rước lấy khổ làm gì? Nương con là đàn bà, tóc dài kiến thức ngắn, hồ đồ còn được, con cũng học theo hồ đồ à?”
Chưa dứt lời, chợt nghe “Ai da!” một tiếng đau đớn vang lên. Quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Tiết thị bị Lữ Nhị thẩm thô bạo xô ngã xuống đất!
Hương Lan tức đến cực điểm lại bật cười, giọng cười trong veo nhưng lạnh lẽo:
“Chính thê bị người ta chửi là ‘tiện nhân’, bị đánh bị đuổi đi, không thấy cha ra mặt! Đã vô dụng đến nước này, thế thì đừng có cái thói chỉ biết lên mặt với thê nhi trong nhà! Nếu cha lấy nổi một hai phần uy phong khi nạt nộ con và nương ra đây, nhà chúng ta hôm nay đã chẳng đến mức chịu nhục thế này!”
Dứt lời, nàng hất mạnh Trần Vạn Toàn sang một bên rồi lao thẳng ra ngoài.
Lữ Nhị thẩm biết rõ Trần Vạn Toàn sợ phiền phức, không dám sinh sự, nên càng lấn tới, chèn ép Tiết thị không chút kiêng dè. Huống hồ, Lữ Nhị thúc từng trêu ghẹo: “Nương tử Trần gia cũng xinh đẹp lắm đấy.” Lại nhớ đến chuyện trước đây hắn bị Tiết thị bắt gặp khi lén nhìn nàng tắm rửa, trong lòng càng thêm tức giận, giờ có cơ hội thì trút hận.
Bà ta túm tóc Tiết thị, vừa giật mạnh vừa rít qua kẽ răng:
“Tiện nhân! Cái thứ lẳng lơ!”
Mắng chửi không ngớt. Cả con phố đều biết Lữ Nhị thẩm là kẻ đanh đá chua ngoa, không ai dám can thiệp, chỉ dám đứng quanh khuyên giải vài câu lấy lệ.
Hương Lan thấy mẫu thân tóc tai rối bù, nước mắt giàn giụa, bị Lữ Nhị thẩm đè xuống mà đánh, lửa giận trong lòng bốc lên ngùn ngụt. Nàng lặng lẽ men theo chân tường, vòng ra cửa viện, chộp lấy then cửa rồi xông thẳng vào, giận dữ quát:
“Mụ đàn bà chanh chua! Dám đánh nương ta?”
Lời còn chưa dứt, nàng đã vung then cửa, hung hăng quật thẳng vào lưng Lữ Nhị thẩm.
____
Nhá hàng trước 1 chương, xong bộ Hiền thê sẽ up theo lịch nha 🔥