Lữ Nhị thẩm "Aaa" hét thảm một tiếng, chỉ cảm thấy ngũ tạng lục phủ như muốn vỡ tung, vội buông tay Tiết thị, suýt nữa thì nôn ra mật đắng.

Hương Lan vẫn còn giơ then cửa muốn đánh tiếp, đám người bên ngoài sợ hãi hô lớn: "Không ổn rồi!", ùa tới đoạt lấy then cửa trong tay nàng.

Hương Lan thuận thế hất một người sang bên, đoạt lại then cửa, xoay người chạy vào bếp, túm lấy con dao phay, cầm thẳng tay mà lao ra, nhắm thẳng vào Lữ Nhị thẩm, vừa xông vừa quát lớn:

“Mụ cả ngày trộm cắp đồ nhà ta, hôm nay lại còn đánh chửi nương ta, nợ cũ nợ mới, hôm nay tính cho sạch! Ta liều mạng với mụ!”

Ánh dao dưới nắng chiếu rực, lạnh lẽo khiến người kinh hãi.

Lữ Nhị thẩm hoảng sợ vội vã tránh né, đám người xung quanh vội vàng chen lên can ngăn, liên tục kêu:

“Có chuyện gì thì từ từ nói, mau bỏ dao xuống!”

Hương Lan gân cổ quát:

"Lúc mụ ấy đánh mắng nương ta, sao không ai ngăn cản?

Giờ thấy ta cầm dao lại xúm vào?

Hôm nay nhà ta chịu nhục thế này, ta phải giết mụ trước rồi tự vẫn, cũng coi như giữ được trong sạch!"

Vừa mắng, nàng vừa tiến lên, giận dữ chửi:

"Có bản lĩnh thì đem cái thứ di nương nhà mụ ra đây! Phi! Một đứa thông phòng ti tiện cũng bày đặt lên mặt, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng!

Hôm nay ta thọc dao nhỏ vào, rút dao lớn ra, trước đâm chết mụ, sau tự kết liễu!"

Mọi người thấy Hương Lan rõ ràng là một bộ liều chết không sợ gì, liền muốn xông lên đoạt dao.

Hương Lan lạnh giọng, ánh mắt sắc bén như dao:

“Ai dám đoạt đao của ta, ta coi kẻ đó là kẻ thù! Dù hôm nay không giết được, ngày mai ta cũng sẽ trở lại lấy mạng!”

Một lời uy nghiêm, làm đám người đều chùn bước, không ai dám tùy tiện tiến lên.

Nàng lại trừng mắt nhìn thẳng về phía mụ Lữ Nhị, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Mụ đàn bà chanh chua, có bản lĩnh thì lại đây mà chịu chết! Mụ dám đánh chửi nương ta, ta liền giết tiểu tử nhà mụ để hả giận!”

Chúng nhân nghe vậy đều biến sắc:

Cái gì?! Không chỉ muốn giết mụ Lữ, còn muốn giết cả tiểu nhi tử nhà họ?

Phải biết nhà Lữ có ba nữ nhi, năm ngoái mới sinh được một tiểu tử, coi như ngọc trong tay.

Mọi người vốn tưởng Trần gia khuê nữ dịu dàng hiền thục, hóa ra nàng mới là người lợi hại nhất!

Lữ Nhị thẩm vốn còn định mắng chửi tiếp, nhưng nghe Hương Lan nói thẳng "giết cả tiểu  tử", thấy đối phương rõ ràng là bộ dáng không tiếc mạng, lập tức bị dọa cho cứng họng, rụt cổ co mình một góc sân, không dám lên tiếng.

Tiết thị nhìn nữ nhi vì mình mà xả giận, trong lòng tuy hả hê, nhưng lại thấy Hương Lan hai mắt đỏ ngầu, cầm dao muốn giết người thật, thì sợ đến hồn phi phách tán, vội vã nhào tới ôm lấy nàng, nghẹn ngào khuyên:

“Con ơi, mau buông dao xuống! Nếu thật sự giết người, quan phủ tới bắt, nương còn biết sống thế nào đây?”

Hương Lan trong lòng biết lúc này đã chiếm thế thượng phong, bèn thu liễm lại khí thế, ngoài mặt vẫn không để lộ vẻ gì, đưa dao phay cho Tiết thị, nói khẽ:

“Nương cầm lấy cho ta.”

Nói xong, nàng nhân lúc đám đông còn chưa kịp phản ứng, lập tức vọt thẳng vào phòng Lữ gia.

Hai khuê nữ nhà Lữ Nhị thẩm đang lén lút bám ở cửa dòm ra viện, vừa thấy Hương Lan lao tới, sợ đến mức cuống cuồng chạy trốn bốn phía.

Hương Lan vào phòng, lật tìm một hồi, chẳng mấy chốc đã lôi ra được từ dưới chăn một kiện xiêm y vải mịn.

Nàng “bạch bạch” chạy trở ra sân, giơ cao xiêm y hô lớn:

“Áo này là nương ta đích thân may cho ta! Cổ tay áo còn thêu hoa lan, bên cạnh còn có một chữ 'Lan', là chính tay ta vẽ hoa văn đấy! Nhà các ngươi có đứa khuê nữ nào tên Lan chắc?”

Lữ Nhị thẩm sắc mặt lúc trắng bệch lúc đỏ gay, cứng miệng nói:

“Nhà ta Tiểu Nhị cũng có cái áo giống vậy... Chắc ta lấy nhầm thôi.”

Hương Lan lạnh lùng cười:

“Lấy nhầm? Mụ tưởng ai cũng mù chắc?”

Mọi người quanh đó vội vàng xoa dịu, khuyên lơn:

“Hiểu lầm, hiểu lầm thôi... Nhà hàng xóm với nhau, cũng đừng làm lớn chuyện.”

Hương Lan hừ lạnh một tiếng, nói dứt khoát:

“Được. Chỉ cần mulụ nhận lỗi trước mặt nương ta, chuyện này ta coi như chưa từng xảy ra. Nếu không, ta liều cái mạng này cũng phải thưa tới tận trong phủ, để các vị thái thái, nãi nãi, Đại gia trong phủ đều biết: nhà họ Lữ có một vị 'Di nãi nãi' danh tiếng lẫy lừng, nhưng lại có mẫu thân là kẻ chuyên nghề trộm cắp!”

Lữ Nhị thẩm hận Hương Lan thấu xương, chỉ hận không thể xé nàng thành từng mảnh. Thế nhưng Hương Lan lại một phen nắm trúng nhược điểm chí mạng, ép bà phải cúi đầu nhận sai, vốn là chuyện tuyệt đối không thể.

Lữ Nhị thẩm đảo tròng mắt, lập tức nằm vật ra đất, vừa khóc vừa gào, tiếng kêu trời khóc đất:

“Ai da ôi chao! Cây then cửa kia thiếu chút nữa đập chết ta rồi! Đánh cho ta lưng đau ngực nhức, cô nương của ta ơi! Con còn không về ra mặt làm chủ cho ta, đành để con súc sinh kia vung đao giết người hay sao! Trời ơi, mệnh ta sao khổ thế này, để lũ súc sinh nhà nghèo giẫm lên đầu, thải phân đổ nước tiểu a ——”

Một mặt lăn lộn gào khóc trên đất, sống chết cũng không chịu đứng lên.

Hương Lan bước tới, thẳng tay phun một ngụm nước bọt vào mặt Lữ Nhị thẩm, gằn từng chữ một:

“Không —— biết —— xấu —— hổ!”

Dứt lời, nàng kéo Tiết thị vào trong phòng, "Phanh" một tiếng đóng mạnh cửa lại.

Trần Vạn Toàn đã sớm trốn trong phòng nửa ngày, vừa rồi trong viện nháo loạn ầm ĩ, ông lo lắng đến độ như kiến bò chảo nóng.

Vừa thấy Hương Lan trở về, ông liền nghiến răng nghiến lợi trách mắng:

“Con đó, con đó, rốt cuộc đã gây ra họa lớn rồi!”

Hương Lan không đáp lời, chỉ lẳng lặng bưng nước giúp Tiết thị rửa mặt trang điểm, rồi tiện tay rót nửa chén trà nguội uống cạn.

Tiết thị sửa sang búi tóc, vừa thu xếp vừa thở dài:

“Nháo một trận thế này cũng coi như hả giận, chỉ là nhà họ, Đại nữ nhi kia dù sao cũng còn chút thể diện...”

Trần Vạn Toàn giận dữ quát:

“Giờ mới nhớ ra sao? Còn nữ nhi nhà bà thì thế nào? Nếu chuyện hôm nay truyền ra ngoài, người ta chẳng phải sẽ đàm tiếu rằng ‘Trần gia khuê nữ còn nhỏ đã tay đao tay thương, tính tình đanh đá’? Vậy sau này nó còn lấy chồng thế nào?”

Hương Lan hừ lạnh, không buồn ngẩng đầu, chỉ xua tay nói:

“Được rồi, cha đừng lải nhải nữa! Cha có cái tính khí kia, sao lúc nương bị người ta ức hiếp lại không dám ra mặt? Chỉ biết mạnh mồm với người nhà, ra ngoài thì cúi đầu khom lưng. Nếu cha có nửa phần cốt khí, con đâu cần gánh lấy cái tiếng ‘nữ tử đanh đá’ này?”

Trần Vạn Toàn vốn chỉ giỏi nạt nộ thê tử, đối với nữ nhi lại có ba phần yêu chiều, thậm chí trong lòng còn mơ hồ kiêng kỵ.

Giờ nghe nữ nhi nói vậy, ông ta cũng chỉ đành nghẹn lời, không dám hé răng.

Hương Lan lại tiếp lời:

“Lữ Nhị thẩm kia vốn là kẻ mồm năm miệng mười, tay chân thô lỗ, người như thế có thể giảng được đạo lý gì? Chỉ có thể lấy bạo chế bạo, mới khiến ả ta chịu cúi đầu. Nhà chúng ta xưa nay vốn là người biết lễ nghĩa, cũng chẳng phải không nhẫn nhịn. Nhưng trước kia dù chịu thiệt chút đỉnh cũng thôi, giờ thì sao? Đến thể diện cũng bị giày xéo, người ngoài chỉ trỏ, bảo nhà ta là lũ hèn yếu, thế thì còn mặt mũi nào mà sống? Hôm nay là xiêm y, ngày mai thì sao? Vàng bạc đồ quý trong nhà liệu có giữ được? Đến lúc đó, ngay cả cơm ăn áo mặc cũng không còn.”

Nàng quay đầu nhìn thẳng Trần Vạn Toàn, giọng kiên quyết:

“Nhà mẹ đẻ còn nhu nhược như thế, cha nghĩ ta có thể tìm được mối hôn sự nào ra hồn hay sao? Dù có gả ra ngoài, cũng chỉ bị nhà chồng khinh khi. Cha nương vốn đã không có nhi tử chống lưng, người ngoài đã coi thường mấy phần. Nay nếu không nhân dịp này dựng lên uy danh, ngày sau e rằng còn phải chịu thiệt gấp bội. Dù có mang danh 'nữ tử đanh đá' thì đã làm sao?”

Tiết thị nghe vậy thì phì cười, điểm nhẹ vào trán nàng, trêu ghẹo:

“Con từ nhỏ được dưỡng trong cửa Phật , lẽ ra phải từ bi độ lượng. Nào ngờ lớn lên lại vung dao phay dọa người, suýt chút nữa dọa nương toát cả mồ hôi hột.”

Hương Lan làm mặt quỷ, mỉm cười nói:

“Phật Tổ từng dạy, có lúc phải ‘nộ mục Kim Cương, cúi đầu Bồ Tát’. Con vừa rồi chỉ mượn dáng vẻ Kim Cương để dọa dẫm Lữ Nhị thẩm mà thôi. Trong lòng còn tự biết, tuyệt chẳng ra tay thực sự, chỉ là bày bộ dáng hù dọa một phen.”

Tiết thị ôm lấy Hương Lan, giọng tràn ngập yêu thương:

“Khuê nữ đã trưởng thành, biết vì nương mà trút giận rồi.”

Trần Vạn Toàn hung hăng lườm Tiết thị một cái, lắc đầu than thở.

Hương Lan dựa vào lòng mẫu thân, khẽ nói:

“Nương cứ an tâm. Tuy con chỉ là thân nữ nhi, nhưng quyết chẳng thua kém bậc nam nhân. Xưa có câu 'cân quắc không nhường tu mi'(*), con còn tồn tại một ngày, quyết không để cha nương chịu thêm một phần ủy khuất.”

Trần Vạn Toàn cười lạnh, nói:

“Uy phong lẫm liệt thật đấy! Chỉ tiếc không phải đầu thai làm hồng bào đại tướng quân.”

Hương Lan bĩu môi, chẳng buồn đáp lời.

Nàng thực lòng cũng mong mình có thể đầu thai thành nam nhi, cho dù chẳng làm nên đại nghiệp, chỉ cần mang thân nam tử cũng đã đủ rồi. Đáng tiếc, đời này, nàng vẫn chỉ là một nữ nhi yếu mềm.

(*)Cân quắc không nhường tu mi: nữ tử không thua kém nam tử.

Đời trước, nàng tên Thẩm Giai Lan, cháu gái trưởng của Thẩm Văn Chương  Đại học sĩ Chiêm Sự Phủ, đồng thời là Thái phó của Thái tử. Nàng cũng từng được người cả ngợi rằng: “Cân quắc không nhường tu mi.”

Thẩm gia vốn xuất thân trâm anh thế gia, được Thái tử ưu ái trọng dụng, gia tộc nhờ đó mà ngày một hưng thịnh.

Thẩm Giai Lan từ nhỏ đã lớn lên giữa vòng tay giáo dưỡng, cầm kỳ thư họa, nữ công gia chánh, việc nào cũng tinh thông.

Nào ngờ tiên đế băng hà, Bát vương gia ép vua thoái vị, nổi dậy tạo phản.

Thái tử không rõ tung tích, hoàng cung chỉ trong một đêm liền đổi sắc.

Bát vương gia dốc hết nhân mã truy sát Thái tử, Thẩm gia vì liên lụy đến tranh đoạt đích vị mà gặp đại họa, chín tộc cùng chịu vạ tru di.

Dòng chính Thẩm gia bị áp giải tới Ngọ môn chờ xử trảm, nữ quyến toàn bộ đưa vào Giáo Phường Tư.

Mười lăm tuổi, Thẩm Giai Lan đã xuất giá, nhà trượng phu cũng bị vạ lây, lưu đày ba ngàn dặm.

Từ mây xanh rơi thẳng xuống bùn đen, trong một đêm cửa nát nhà tan, nàng nếm đủ nóng lạnh thế gian, theo nhà trượng phu chịu kiếp lưu đày ngàn dặm.

Một đường đói rét, chịu khinh rẻ xua đuổi, mọi đắng cay khó lòng nói hết.

Tân hôn chưa bao lâu, trượng phu nàng vì vất vả đường dài mà sinh bệnh nặng.

Để che chở trượng phu cùng người nhà, nàng  vốn là tiểu thư khuê các sống trong nhung gấm đành phải trở thành một nữ nhân cứng cỏi, giương nanh múa vuốt giữa đời.

Thế nhưng, cuối cùng vẫn không thể bảo toàn.

Giữa đường, trượng phu nàng bệnh chết, còn nàng cũng vì nhiễm phong hàn mà hấp hối, bị quan sai bỏ mặc bên đường, chẳng bao lâu sau cũng lìa đời.

Lần nữa mở mắt, nàng đã trở thành một đứa bé, được Tiết thị ôm trong lòng, dịu dàng trêu đùa gọi: “Hương Lan.”

Tuy chỉ là một nha hoàn nhỏ bé trong Lâm gia, nàng lại chưa từng cảm thấy lòng mình thỏa mãn và biết ơn đến vậy.

Lâm gia, vọng tộc vùng Giang Nam, đối với nàng mà nói, vốn chẳng hề xa lạ.

Lâm gia khởi nghiệp từ thương đạo, sau lại kết duyên với những tiểu thư quan gia thất thế hoặc con của di nương, từng bước gây dựng cơ nghiệp, con cháu đời sau nối nhau xuất sĩ làm quan.

Trải qua ba đời, thế lực của Lâm gia đã trải rộng khắp vùng sông nước Giang Nam, phú quý hiển hách, tám phương đều biết tiếng.

Gia chủ Lâm gia, Lâm Chiêu Tường, người này mưu lược khéo léo, giỏi ứng biến tám mặt, sự nghiệp thuận buồm xuôi gió.

Năm nàng mười ba tuổi, Lâm Chiêu Tường từng ngỏ ý muốn kết thân với Thẩm gia, muốn cưới nàng về làm chính thê cho trưởng tôn Lâm Cẩm Lâu, dẫu nàng khi ấy lớn hơn Lâm Cẩm Lâu bốn tuổi.

Không rõ vì sao, việc này sau đó không còn tiến triển, chỉ biết Lâm Chiêu Tường cáo lão hồi hương.

Hai năm sau, cả triều phong vũ mịt mù, máu tanh khắp chốn, Thẩm thị gần như bị diệt tộc, chỉ riêng Lâm thị vẫn vững như bàn thạch, thế lực càng thêm thịnh vượng.

Thẩm Giai Lan từng nếm trải nỗi đau bị xét nhà, thừa hiểu một khi chủ nhân gặp nạn, nô tài trong phủ cũng khó tránh khỏi kết cục bi thảm.

Nàng nghe nói, những đại nha hoàn thân cận bên mình năm xưa, cuối cùng đều bị đẩy vào kỹ viện.

Nàng chỉ có thể âm thầm an ủi bản thân:

Giờ đây đại cục triều đình đã định, Lâm gia biết nhìn thời thế, hẳn sẽ không đi lại vết xe đổ của Thẩm gia.

Thân phận nô tài của nàng, có lẽ còn có thể tạm thời an ổn.

Khi còn nhỏ, nàng từng được gửi vào cửa Phật, ngày ngày ở bên Định Dật sư thái, đời sống tuy thanh bần nhưng lòng an vui, những tháng ngày trôi qua cũng coi như thanh thản.

Chỉ đến khi rời cửa Phật, trở lại chốn hồng trần, nàng mới chân chính cảm nhận hết nỗi bi thương:

Một người cha mê rượu, bạc nhược, nương thì thân thể gầy yếu, còn bản thân nàng, lúc ấy cũng đã đến tuổi cập kê, trong nhà đã sớm vội vã thu xếp việc hôn sự.

Tiết thị vốn là một mỹ nhân, Trần Hương Lan lại càng kế thừa vẻ ngoài ấy, dung mạo thêm phần xinh đẹp rạng rỡ.

Trời phú cho khí chất thanh tú, hiểu biết chữ nghĩa, giỏi nữ công gia chánh, ngày thường tính tình ôn nhu trầm tĩnh, trên khuôn mặt luôn vương ba phần ý cười dịu dàng.

Phu thê Trần thị tính tình hiền hậu chất phác, bởi vậy người tới cửa ngỏ lời cầu thân gần như giẫm vỡ ngạch cửa.

Ngay cả trong phủ Lâm gia cũng có mấy quản sự có chút địa vị âm thầm dò hỏi tin tức.

Cha nàng để mắt tới con thứ ba của Hoàng Nhị chưởng quầy tiệm gạo, nương nàng lại vừa lòng con út của Liễu Đại chưởng quầy hiệu tơ lụa.

Hai người kia đều là nô bộc sinh ra trong phủ Lâm gia, tuy thân phận thấp kém, nhưng so với đám nô tài ngoài vào vẫn bớt đi vài phần thô lậu.

Hương Lan cũng từng gặp qua bọn họ, người thì chữ nghĩa chẳng biết bao nhiêu, kẻ thì lòng dạ nông cạn, xét ra chẳng ai khiến nàng vừa mắt.

Tiết thị đã sớm vui mừng lựa chọn, định hôn vào cuối năm, sang xuân chờ bên kia mang sính lễ tới cửa.

Trong lòng ngấm ngầm khẩn cầu, mong có bà tử quản sự có chút địa vị đứng ra thỉnh cầu chủ tử, xin ban ân chuẩn cho Hương Lan thành gia, cũng xem như trọn vẹn một cọc tâm nguyện bấy lâu ôm giữ.

Hương Lan chỉ cảm thấy muốn ngửa mặt lên trời mà gào lên một tiếng —— nàng thà chết cũng không muốn bị gả đi như vậy!

Gả cho nô tài Lâm gia, sau này sinh con đẻ cái, đời đời con cháu cũng vĩnh viễn là nô tài Lâm gia.

Nô tài là gì?

Nô tài là hàng hóa, là tài sản trong tay chủ nhân, nô tài không thể thì khoa cử, không thể tự do kết thân, không thể có ruộng đất khế ước của riêng mình, nô tài chỉ là món đồ tiêu khiển trong tay chủ nhân!

Chủ nhân muốn bán, muốn giết, muốn cắt xẻo, muốn đưa cho ai đều là lẽ đương nhiên, chẳng ai có thể trách cứ!

Hương Lan không muốn cả đời làm một món tiêu khiển trong tay người khác.

Nàng khó khăn lắm mới có thể sống lại một đời, đời này lập chí làm người có nhà cửa, có ruộng đất, có gia súc, trở thành một bà chủ thực thụ, thủ hộ người nhà, chỉ mong những tháng ngày bình an điềm đạm.

Năm đó nàng còn là một đứa trẻ, đã âm thầm tính toán, làm thế nào để cả nhà thoát khỏi thân phận nô tịch, bảo đảm cuộc sống sau này.

Nàng từng nghe nói, năm ấy cha nàng bán mình nhập tịch nhưng không phải là văn tự bán đứt, vẫn còn cơ hội chuộc ra, tức thì hai mắt sáng bừng! Chỉ cần chuộc được cha, nàng cũng có hy vọng thoát tịch.

Hơn nữa, nàng còn nghe nói, Lâm gia thực sự từng có nô tài sinh ra trong phủ tự mình chuộc thân thành công.

Nàng lén vẽ vài bức họa, nhờ cha mang đến cửa hiệu đồ cổ bán, bịa rằng là tranh do ni cô trong chùa vẽ ra để gom bạc tu sửa miếu thờ.

Chờ tranh bán đi, cửa hàng thu một thành tiền thuê, còn lại chia bạc.

Không ngờ chỉ trong mấy ngày tranh đã bán hết, kiếm được một hai lượng bạc.

Hương Lan mừng rỡ vô cùng, cẩn thận giấu bạc kỹ càng.

Hôm nay vừa khéo đụng phải Lữ Nhị thẩm, nàng liền nghĩ tới ba việc: thứ nhất là thay nương mình hả giận, thứ hai là khiến lũ tiểu nhân vô sỉ ngày thường hay khi dễ nhà nàng phải kinh sợ, thứ ba là nhân cơ hội gây dựng tiếng tăm bưu hãn cho bản thân, kéo dài việc định thân, để có thêm thời gian chậm rãi tính kế lâu dài.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play