Tống Kha từ biệt Hương Lan xong thì tới Thuận Phúc Lâu, chưởng quầy đã đứng chờ từ trước, vừa thấy bóng y liền rảo bước nghênh đón, cúi đầu khom lưng, mặt mày tươi rói, cười nói: “Mời Tống Đại gia lên lầu.”
Tống Kha cất bước lên lầu, vừa tới bậc thang đã nghe văng vẳng tiếng đàn sáo quyện vào nhau, hệt như nước suối róc rách giữa khe cỏ đầu xuân. Tới gần phòng thấy Lộc Nhi đang đứng canh ngoài cửa. Y đẩy cửa bước vào, liền thấy một thiếu nữ chừng mười bảy mười tám ngồi bên án gỗ trong góc, trên người mặc váy áo màu xanh biếc, bên hông thắt một dải khăn đỏ thẫm, dung nhan xinh đẹp, dáng vẻ yêu kiều. Nàng cúi đầu gảy đàn tranh, đầu ngón tay linh hoạt lướt qua từng dây, tiếng đàn lanh lảnh, ánh mắt lại khẽ ngước, thoáng cười với Tống Kha, nụ cười kia như có ba phần e lệ, năm phần uyển chuyển, hai phần mị hoặc, vừa đoan trang vừa có chút quyến rũ, khiến người khác không khỏi ngứa ngáy trong lòng. (@@)
Lâm Cẩm Đình ngồi trên ghế thái sư bên cửa sổ, khuỷu tay đặt lên bậu cửa, tay cầm quạt phe phẩy, nửa người nghiêng hẳn ra ngoài, theo tiếng đàn rung rung đầu gối, sắc mặt say sưa, thần tình như đắm chìm trong giai điệu ấy.
Tống Kha kéo ghế ngồi xuống, chén trà còn chưa kịp đưa lên môi, đã nghe Lâm Cẩm Đình cười chế nhạo:
“Ôi chà, từ biệt giai nhân xong rồi hả? Không ngờ huynh sẽ nỡ lòng rời đi đấy.”
Tống Kha hơi khựng tay, nghiêng mắt liếc hắn một cái, không đáp lời, chỉ nhấc chén trà uống một ngụm.
Lâm Cẩm Đình làm mặt quỷ, người nghiêng về phía trước dùng cây quạt che nửa khuôn mặt, mặt mày hí hửng nói nhỏ:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT