Giữa trưa, Trần Vạn Toàn vì uống rượu quá chén, thân mình mềm oặt nằm trên giường, chưa bao lâu đã ngáy vang như sấm. Tiết thị sai đứa trẻ đang chơi ngoài cửa đến tiệm đồ cổ báo tin, thay Trần Vạn Toàn xin nghỉ nửa ngày. Hương Lan ở nhà giúp nương làm việc vặt, vừa làm vừa nghe bà nói chuyện trong ngoài.
Bận rộn một hồi, trong lòng nàng lại nhớ thương Định Dật sư thái, bèn mang theo một xâu tiền, ghé cửa tiệm ven đường mua hai gói điểm tâm cùng ít hoa quả, rồi đi thẳng đến am Tĩnh Nguyệt. Nào ngờ tới nơi mới hay sư thái đang bế quan, Hương Lan vô cùng thất vọng, đành gửi lại điểm tâm, hoa quả cùng một phong thư, rồi lại thất thểu quay về.
Khi vòng qua bên tường am Tĩnh Nguyệt, loáng thoáng nghe có người nói:
“Dịch Phi, sao huynh không dùng cây quạt hôm qua? Câu thơ viết trên đó rất hay, còn thú vị hơn chiếc quạt vẽ sơn thủy trong tay huynh gấp bội.”
Chỉ nghe Tống Kha nhàn nhạt đáp:
“Thơ ấy viết bừa thôi, nào có gì hay đâu.”
Hương Lan nghiêng người dõi mắt nhìn sang, chỉ thấy hai vị công tử trẻ tuổi đang đứng quay lưng về phía nàng, một người chính là Tống Kha, còn người kia là Lâm Cẩm Đình. Lâm Cẩm Đình mỉm cười nói:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play