Ngày xuân lững lờ trôi, tiết trời cuối xuân bỗng trở nên mát mẻ lạ thường, mưa phùn lất phất vài trận càng khiến cỏ cây trong vườn thêm xanh tươi rậm rạp.
Hương Lan cẩn thận giấu kỹ vàng bạc cùng những món đồ quý vào trong người, lại xếp thêm hai bộ xiêm y vào bao vải thêu hoa thược dược, bước chân khẽ khàng rời khỏi Tri Xuân Quán. Từ ngày nàng chuyển đến nơi này, đây là lần đầu tiên được phép về thăm nhà. Hôm đó Lâm Cẩm Lâu dùng bữa tại Đông sương, khiến tâm tình Thanh Lam cũng vui vẻ, Hương Lan thấy thế liền mở miệng xin phép, nàng ta không chút do dự đồng ý cho nàng nghỉ một ngày. Lại còn dặn nếu về muộn thì cứ ở nhà nghỉ lại một đêm, sáng sớm hôm sau phủ mở cửa rồi hãy quay về.
Hương Lan vui sướng trong lòng, vội vàng sửa soạn một phen, hôm sau vừa đến canh năm đã ra khỏi phủ. Nhà nàng nằm trong con ngõ nhỏ phía sau phố gần phủ Lâm, lần này vì nàng đã là nha hoàn hạng nhì, nên nhị môn phái một bà tử đi cùng. Bà tử họ Thái, dáng người nhỏ thó nhưng lanh lợi tháo vát, lại rất cung kính với Hương Lan, vừa đi vừa cười niềm nở:
“Cô nương là người bên cạnh Lam di nương ư? Dạo này sức khỏe di nương thế nào? Cả nhà bọn ta đều mong mỏi di nương sớm sinh được tiểu thiếu gia cho Đại gia, đó sẽ là chuyện vui của Lâm phủ.”
Hương Lan khẽ cười, nói: “Di nương vẫn khỏe, làm phiền mụ mụ đã quan tâm.”
Bà tử họ Thái vừa trò chuyện, vừa sai người chuẩn bị kiệu nhỏ. Hương Lan vội ngăn lại, cười nói: “Nhà ta ở ngay ngõ nhỏ phía sau phủ, rất gần, chỉ mấy bước là tới, cần gì phải phiền đến kiệu?”
Thái bà tử cười đáp: “Cô nương ơi, nha hoàn có thể diện trong phủ ra ngoài ai chẳng ngồi kiệu? Đường xa còn ngồi xe ngựa nữa là. Ngân Điệp bên Lam di nương chỉ là hạng ba, chẳng có đãi ngộ gì, vậy mà cũng dúi cho gác cổng mấy đồng bạc, nói là đau chân, xin ngồi kiệu về nhà. Trong lòng mọi người đều rõ, chẳng qua là muốn giữ thể diện thôi... Huống hồ...” Bà liếc nhìn sắc mặt Hương Lan, mỉm cười để lộ hàm răng vàng, nói tiếp: “Huống hồ nhà cô nương ở ngõ sau phủ, cô nương ngồi kiệu trở về, cha nương cô cũng nở mày nở mặt. Đám người trong phố ấy vốn quen thói nâng cao giẫm thấp, cô nương trở về vẻ vang một chút, cha nương cũng sẽ được người ta kính trọng.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT