Rõ ràng là Liễu Vân Sơ không muốn giết ta, nên hắn phải nghe lời ta.
Hắn chỉ có thể im lặng đứng một chỗ mà nhìn ta, mặc kệ ta làm gì thì làm.
Ta sử lý một chút vết thương trên cổ.
Ta xuống tay có chừng mực, đây chỉ là một vết thương nhỏ, cho dù mặc kệ thì máu cũng đông vào và ngừng chảy.
Qua bốn ngày, ta đã lập được mười sáu phần mộ, vừa được một nửa.
Cũng là vào ngày này, nhà ta nghênh đón vị khách không mời thứ hai.
Cũng là người của một trong số ba đại thế gia của kinh thành, đích trưởng công tử của Tào gia, Tào Thừa.
Tào Thừa đổ thêm dầu vào lửa đối với Liễu Vân Sơ: “Đa tạ Liễu huynh, công lớn trong tám ngày này còn muốn chờ ta để cùng chia sẻ.”
Sắc mặt của Liễu Vân Sơ xấu vô cùng.
Ta dựng bia mộ, tào thừa ngồi xổm xuống, không thèm để ý đến bùn đất dính lấy quần áo đẹp đẽ của hắn, duỗi tay giúp ta lập bia mộ.
Ta còn lấy lý do thoái thác để từ chối hắn.
“Việc riêng nhà ta không tiện tay nhờ vả người khác, nếu công tử muốn hỗ trợ thì phải cưới ta.”
Tào Thừa đầy mắt đều là ý cười.
“Từ xưa chỉ có quân chọn thần, không có thần từ chối quân, công chúa có mệnh, thần tất nhiên là nghe theo.”
Ta cũng cười, không còn từ chối nữa.
Tào Thừa khó đối phó hơn Liễu Vân Sơ, có lẽ là ta không thể kéo dài thêm được.
Nhưng bây giờ cũng đủ rồi.
Trong một đêm, những phần mộ còn lại đều được lập xong.
Ta lại kéo dài thêm một ngày, nói phải khắc bia cho mẫu thân của ta.
Hai người Liễu Vân Sơ cùng Tào Thừa đứng ở phía sau ta, nhìn ta dùng dao khắc từng chữ hiện lên trước mắt: “Mộ của từ mẫu Điền Tư An.”
Ta chôn tro cốt của mẫu thân ở bên dưới bia mộ, lại vái ba vái trước bia của mẫu thân.
Con đường phía trước hung hiểm, sinh tử khó nói, vì thế mẫu thân ở lại nơi này đi, không cần theo ta mạo hiểm, cũng không cần lo lắng cho ta.
Cho đến khi ta làm xong mấy việc này, cũng không có ai tiến đến.
Liễu Vân Sơ lặng lẽ nhìn ta làm xong mấy việc này, theo sau nói: “Ngươi quả nhiên là công chúa.”
“Vì sao?”
Hai người đều rất kinh ngạc.
“Công chúa không biết ư?”
Ta biểu hiện còn kinh ngạc hơn so với bọn hắn.
“Làm sao mà ta biết được, không phải là các ngươi nói ta là công chúa hay sao?”
Sau một lúc lâu, Thào Thừa nhìn thoáng qua Liễu Vân Sơ một cách kỳ quặc, chủ động giải thích.
“Việc này nói ra thì rất dài. Mười tám năm trước, bệ hạ từng lưu lạc dân gian, được một y nữ ở nông thôn cứu giúp. Hai người lâu ngày sinh tình, hứa chung thân với nhau, y nữ đó tên huý là Điền Tư An.”
“Xin hỏi tuổi của công chúa.”
“Mười sáu.”
“Vậy thì không sai rồi. Mười sáu năm trước, ngày mồng ba tháng bẩy, bệ hạ được nghênh đón hồi triều, ngày mồng bốn tháng bảy, bệ hạ đăng cơ, lập con gái của Liễu thị làm hậu, trong suốt mấy năm bệ hạ sinh hoạt với Điền phu nhân, Công chúa nhất định là huyết mạch của đương kim Hoàng Thượng.”
.
“Không biết ngày sinh nhật của công chúa là bao nhiều?”
Ta nhìn vào mắt của Tào Thừa, “Ngày mồng ba tháng bảy.”
Tào Thừa dừng lại một chút, vươn tay ra với ta.
“Công chúa, xe ngựa của Tào Thị chúng ta bằng phẳng thoải mái, lần này nhập kinh không biết có thể may mắn ngồi chung với công chúa không.”
Sắc mặt Liễu Vân Sơ lạnh lùng, chặn Tào Thừa lại.
“Tào trưởng công tử xưa nay phong lưu không kiềm chế được, trong xe ngựa chưa chắc đã sạch sẽ, Liễu thị chúng ta gia phong nghiêm chỉnh, mời công chúa lên ngồi chung với ta.
Ta có ấn tượng rất tốt đối với Tào Thừa, vì thế, ta lên xe ngựa của Liễu Vân Sơ.