Ba ngày sau, huyện lệnh phu nhân tự mình đưa tiễn ta ra phủ, nàng nói, ta khiến nàng nhớ tới một vị cố nhân.

Cho đến khi chia tay, nàng còn cố gắng khuyên ta. Nàng thương xót ta lẻ loi một mình, không nơi nương tựa, muốn giữ ta lại phủ huyện lệnh hưởng thụ phú quý.

Ta từ chối.

Ta lẻ loi một mình, nhưng ta không phải là không nơi nương tựa, ta có bản thân để dựa vào.

Con gái của hải tặc, đương nhiên cũng là đạo tặc. So với cứu người, thật ra ta còn biết giết người hơn.

Ta cũng không cần phú quý, đồ vật ta muốn ta sẽ tự mình đoạt lấy.

Ví dụ như hiện tại, phu nhân và tiểu thư của huyện lệnh, cách nhau mười sáu tuổi có cùng một loại bệnh, lại được y nữ chữa khỏi trong ba ngày.

Câu chuyện như thế sẽ được mọi người ca tụng, sẽ tự truyền tới tai người có tâm. 

Ta chỉ cần làm từng bước, tiếp tục làm những việc ta nên làm.

Sau khi ra khỏi phủ huyện lệnh, ta đi tới cửa hàng quan tài, lấy áo quan cùng với bia đá mà ta đã đặt, mang về nhà.

Mặc dù ta cắt giảm nguyên vật liệu, chỉ lập ra 32 nấm mồ, cũng không phải là một ngày mà xong được. 

Cũng may là ta luôn không ngạo mạn không nóng nảy mà vô cùng kiên nhẫn.

Ta bắt đầu mỗi ngày đều đào hố, hạ táng, lập bia.

Ngày thứ ba, nhà ta chào đón vị khách không mời mà đến đầu tiên. 

Liễu gia công tử Liễu Vân Sơ, một trong tam đại thế gia của kinh thành.

Hắn hỏi ta: “Cô nương có biết thân phận của mình là gì không?”

Ta trả lời hắn: “Ta biết, ta tên là Trần Niệm Vi, là nữ tử nơi thôn dã, không có chút quan hệ nào với một nhân vật như công tử.”

Hắn lắc đầu, hiện ra vẻ của thế gia phong lưu, “Cô nương không phải họ trần, mà là họ Lý. Cô cũng không phải là nữ tử thôn dã, mà là công chúa mà bệ hạ đánh rơi ở dân gian. Hôm nay ta tới đây là để đón công chúa hồi cung nhận tổ quy tông”

Ta chỉ đứng đó, chỉ cho Liễu Vân Sơ nhìn một loạt những nấm mồ mới lập ở cách đó không xa..

Hắn không rõ lý do.

“Ta tự lập nấm mồ cho người qua đời, tổng cộng có 32 nấm mồ, hiện giờ mới làm được bảy cái, còn lại 25 cái, trước khi làm xong, ta không đi đâu hết.”

Liễu Vân Sơ khuyên giải an ủi: “Bệ hạ sốt ruột nhớ con, ngày đêm khó ngủ, sao có thể để bệ hạ chờ lâu.”

Hắn nhìn người hầu xung quanh, bọn họ nhanh chóng tiếp thu ám chỉ xúm lại, chỉ cần Liễu Vân Sơ ra lệnh một tiếng sẽ có thể mạnh mẽ kéo ta lên xe ngựa.

Ta dùng cây trâm để ở cổ, mũi nhọn đâm qua làn da, máu tươi nhỏ giọt. Ta giống như chưa cảm thấy, cười với Liễu Vân Sơ: “Nếu công tử vội thì có thể mang xác ta về phục mệnh.”

Sắc mặt của Liễu Vân Sơ biến đổi, hắn lui một bước.

“Ta cho ngươi ba ngày, sau ba ngày ngươi cùng ta khởi hành hồi cung.

Tay ta nắm lấy trâm chưa động đậy. “Nếu ta là nữ tử nơi thôn dã, tất nhiên công tử nói cái gì là cái nấy, nhưng nếu ta là công chúa Lý gia, ta muốn hỏi, thiên hạ này tột cùng là họ Lý quan trọng hay họ Liễu quan trọng. Công tử dựa vào cái gì ra lệnh cho ta làm việc?”

Liễu Vân Sơ không có bởi vì lời nói đại nghịch bất đạo của ta mà sợ hãi, vãn lui một bước.

“Ta để hạ nhân giúp ngươi.”

Ta mỉm cười từ chối.

“Việc riêng nhà ta, không tiện nhờ người khác, nếu công tử muốn hỗ trợ thì chỉ có cách cưới ta.”

Sắc mặt của Liễu Vân Sơ hoàn toàn lạnh lẽo.

“Công chúa, việc không quá ba lần.”

Đáng tiếc, hắn không doạ được ta, ta buông cây trâm, tiện tay lau máu trên cổ, nhìn thẳng vào hắn: “Chuyện quá ba lần, ngươi chẳng lẽ có thể làm gì được ta ư? Hoặc là giết ta, hoặc là nghe theo ta.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play