Lên xe ngựa, Liễu Vân Sơ pha trà, ta cũng tự rót cho mình một chén, chén trà xoay trong tay.
Liễu Vân Sơ nhìn hai lần: “Thủ pháp ngươi xoay chén trà giống y hệt bệ hạ.”
Ta thuận miệng trả lời có lệ: “Ừ, cũng không phải trùng hợp.”
Liễu Phân Sơ nhịn một chút, sau đó lại hỏi ta: “Lần này thân thế của công chúa đã vạch tràn, sau này phú quý vô hạn, trong lòng thật sự không cảm thấy vui mừng sao?”
Ta thẳng thắn thành khẩn hỏi: “Dìm xuống sông tế thần, một đường hướng tới cái chết, Liễu công tử cảm thấy ta có nên vui mừng không?”
Liễu Vân Sơ nhất thời thất thố, chạm vào làm đổ chén trà, “Vì sao ngươi lại biết? Ai nói cho ngươi biết?”
Ta đỡ chén trà hắn vừa làm đổ, “Ta tuổi trẻ xinh đẹp, phong hoa tuyệt đại, công tử nhất kiến chung tình với ta, không đành lòng thấy ta phải chết, vì thế nên mới báo cho ta việc này, công tử thấy sao? Có phải rất hợp lý không?”
Lông mày của Liễu Vân Sơ đã nhăn nhúm.
“Ngươi đã sớm biết thân phận của mình, cố ý bày cạm bẫy kéo ta xuống nước.”
Ta đương nhiên là biết thân phận của ta, không có ai hiểu rõ bản thân ta là ai bằng ta.
Thú vị đến mức nào chứ.
Ta nói dối trước mặt Liễu Vân Sơ, hắn lại không thể nào phản bác lời nói dối của ta.
Sát khí trong đáy mắt Liễu Vân Sơ hiện lên.
Ta cười vô cùng tươi tắn: “Công tử có dám giết ta không?”
Xe ngựa của Tào gia ở phía sau.
Liễu Vân Sơ không hổ là con vợ cả của thế gia, chỉ trong một lát đã bình tĩnh trở lại, “Dăm ba câu không có bằng chứng, thế mà đã dám tính kế ta ư?”
Ta kéo ống tay áo ra, lộ ra thủ cung sa trên cánh tay, “Vậy thì ta lại cho công tử xem một màn ảo thuật.”
Mấy ngày nay đào mồ, ta đã cố ý kéo ống tay áo lên, thủ cung sa này rất nhiều người nhìn thấy.
Ta duỗi tay xoa lên phía trên, thủ cung sa biến mất trước mắt hai người chúng ta.
“Công tử, sau khi xuống xe ngựa, tất cả mọi người đều sẽ biết, giữa ta và ngươi không trong sạch. Nhân chứng vật chứng vẫn còn đây, công tử không thoát khỏi ta, nếu ta đến hoàng cung làm ra việc gì không nên làm, có lẽ đều là bị kích thích bởi việc tế thần, đều sẽ tính trên đầu công tử.”
Giọng nói của Liễu Vân Sơ càng thêm lạnh lẽo, “Đồ vô sỉ.”
Ta cười nhẹ: “Người sắp chết, tất nhiên là làm việc không kiêng kỵ cái gì. Công tử không dám giết ta, thì phải nghe theo ta.”
Qua một lúc lâu, Liễu Vân Sơ cuối cùng cũng hỏi ta. “Ngươi muốn gì?”
Ta chầm chậm nói: “Công tử, mẹ của ta chưa bao giờ phản bội, mà bệ hạ sau khi hồi triều lại bỏ vợ cưới người khác, ruồng bỏ mẹ ta giống như giày rách, làm con gái của người, ta chỉ muốn đòi lại công bằng cho mẹ ta.”
“Công tử yên tâm, cho dù ta làm cái gì thì cũng không là kẻ thù của công tử.”
Liễu Vân Sơ im lặng thật lâu rồi nói: “Ngươi là một cô nương tốt.”
Ta suýt chút nữa bị những lời này chọc cười.
Quả nhiên Liễu Vân Sơ cũng là người kỳ diệu.
Hắn hứa hẹn với ta: “Chỉ cần là việc không ảnh hưởng tới lợi ích của Liễu gia, ta có thể giúp ngươi.”
Ta vừa lòng: “Rất tốt, hiện tại ta và công tử đã là hai bên tình nguyện rồi.”
Ta giơ tay đẩy đổ chén trà của Liễu Vân Sơ.
Liễu Vân Sơ nhìn chằm chằm ta, ta chầm chậm nói: “Trà này không tốt đối với thân thể, công tử sau này không nên uống.”