Nghe audio tại đây: https://www.youtube.com/@songvedemaudio
17
Lần mang thai này của mẹ tôi rất vất vả.
Ba tháng đầu, bà nghén nặng đến mức như phát điên. Cơ thể từng khiến bà tự hào — vóc dáng, nhan sắc — cũng bắt đầu sụp đổ từng chút.
Nhưng đúng lúc ấy, ba tôi lại lấy lý do công ty bận việc, sáng đi tối về, ngày càng ít ở nhà.
Dù mẹ tôi có đề phòng kỹ đến đâu, chuyện ngoài ý muốn vẫn cứ xảy ra.
Hôm đó, khi đang dẫn một người hàng xóm mới quen đi tham quan nhà, bà không cẩn thận làm đổ nước xuống bậc cầu thang.
Rồi chuyện cứ thế mà xảy ra — mẹ tôi trượt chân ngã từ cầu thang xuống, đứa bé không giữ được.
Tại bệnh viện, mẹ tôi nằm trên giường, mắt vô hồn nhìn trần nhà. Ba tôi ngồi bên cạnh an ủi:
“Chúng ta vẫn còn cơ hội mà, sau này sẽ lại có con thôi.”
Nhưng ngay khi ánh mắt bà chạm vào tôi, tôi liền nghe thấy tiếng quát chói tai:
“Cút đi!”
Kèm theo đó là một chiếc cốc thủy tinh bay thẳng về phía tôi, đập mạnh vào đầu, đau buốt đến tê dại.
Ba tôi vội vàng chắn cho tôi, vừa kiểm tra vết thương, vừa hỏi tôi có sao không.
Tôi vừa khóc vừa lắc đầu. Cơ thể đau, nhưng không đau bằng trái tim.
Mẹ tôi thì vẫn tiếp tục gào lên, những lời như từng mũi tên đâm vào tôi không chút thương xót:
“Tại sao mày lại được sinh ra trước?!”
“Mày cướp chỗ con tao, mày không đáng sống trên đời này!”
“Tại sao mày mượn bụng tao mà có được những thứ tao không có?!”
18
Để dỗ mẹ tôi đang suy sụp, ba tôi dúi cho tôi hai trăm tệ, rồi bảo tôi tự đi ra ngoài chơi.
Tôi cầm tờ tiền ấy, lang thang khắp phố mà chẳng biết đi đâu. Tờ tiền trong túi như một miếng sắt nung đỏ, thiêu cháy cả lòng bàn tay và trái tim tôi.
Khi đi ngang qua một tiệm bánh kem, tôi dừng bước.
Qua ô cửa kính, tôi thấy một người mẹ đang kiên nhẫn cùng con gái chọn bánh sinh nhật. Hai người vừa cười vừa nói, cuối cùng chọn một chiếc bánh dâu tây cỡ bảy tấc.
Tôi bỗng nhớ lại lần duy nhất ba mẹ tổ chức sinh nhật cho tôi, cũng là bánh dâu tây.
Hôm đó, ba tôi còn hí hửng lấy bánh ra sau lưng làm tôi “bất ngờ”. Nhưng thật ra lúc ấy, nụ cười trên mặt tôi đã tắt ngấm.
Vì tôi không thích dâu tây. Tôi thích nho. Người thích dâu là mẹ tôi.
Không biết có phải ông trời cũng thấu hiểu nỗi lòng tôi không, trời bất chợt đổ mưa.
Tôi còn chưa kịp quay về thì mưa đã rơi lất phất. Tôi ngồi thụp xuống trước cửa tiệm bánh, lòng rối bời như bầu trời xám xịt kia.
Cứ thế mà ngồi dưới mưa, tôi chợt nghĩ: hay là cứ để mưa cuốn mình đi như thế này…
“Tống Tống?”
Một giọng nam vang lên.
Tôi ngẩng đầu — là Chu Phỉ. Thật đúng lúc.
Cậu ấy thấy tôi ngồi xổm trước cửa tiệm, liền bắt chước tôi ngồi xuống, cười tít mắt hỏi:
“Sao thế? Mấy hôm không gặp mà đã buồn bã vậy rồi à?”
Tôi không trả lời ngay, chỉ im lặng một lúc rồi hỏi lại:
“Chu Phỉ, cậu nói xem… tại sao trên đời này lại có ba mẹ không thương con? Nếu đã không yêu thương, sao còn sinh con ra?”
Chu Phỉ cũng không nói gì, chỉ nhìn cơn mưa rơi lách tách dưới mái hiên, im lặng thật lâu.
Cuối cùng, cậu nhẹ nhàng nói:
“Tống Tống, sai lầm của họ, cứ để họ tự trả giá. Nếu họ không cho cậu đủ tình thương… thì về nhà tớ, tớ sẽ bù đắp tất cả cho cậu.”
Chu Phỉ chỉ lớn hơn tôi ba tuổi, nhưng lúc ấy lại trưởng thành lạ kỳ. Tôi không hỏi cậu ấy vì sao lại hiểu lòng tôi đến thế.
Tôi chỉ khẽ gật đầu. Tôi tin cậu ấy, cũng tin bác sĩ Chu.
Chu Phỉ thấy tôi gật đầu, liền ôm tôi vào lòng.
Tôi sững người.
Cậu ấy siết nhẹ tôi, giọng chắc nịch vang lên bên tai:
“Tống Tống, đợi cậu lớn rồi, hãy rời khỏi ngôi nhà này đi.”
Tôi lặng lẽ gật đầu, tay cũng siết lại ôm lấy cậu.
Trong lòng, tôi âm thầm nhắc lại lời hứa ấy:
Tôi sẽ rời khỏi nơi này.
19
Từ sau khi mất đứa bé, mẹ không nói với tôi thêm lời nào nữa.
Bà chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt vừa oán hận vừa lạnh lẽo, khiến tôi mỗi lần đối diện đều cảm thấy sống lưng lạnh buốt.
Tôi rất sợ, nên đi tìm ba.
Lúc đó ông đang bận tranh quyền giành vị trong công ty với chú Hai và chú Ba, đầu tắt mặt tối.
Ba tôi xoa trán, mệt mỏi bảo:
“Con phải thông cảm cho mẹ. Mẹ mất con, trong lòng đau đớn, không dễ vượt qua đâu.”
Tôi đứng ngẩn ra, không hiểu.
Nhưng chuyện mẹ sảy thai, đâu liên quan gì đến tôi?
Vì sao lại dùng ánh mắt như muốn đâm xuyên tôi ấy để nhìn tôi?
Tôi giống như khúc gỗ, bất động đứng đó, không chịu rời đi. Dù ba tôi đuổi tôi về, tôi cũng không nhúc nhích.
Ông thở dài, cuối cùng cũng nhượng bộ.
Ông đưa tôi một chùm chìa khóa — là căn hộ đã trang bị đầy đủ nội thất gần trường cấp hai của tôi. Ba nói:
“Trong đó cái gì cũng có. Con tự quyết định có muốn ở hay không. Đừng tới tìm ba nữa.”
Tôi nhận chìa khóa, mãn nguyện ra về. Nhưng khi đến gần ông, tôi ngửi thấy một mùi nước hoa xa lạ.
Tôi không biết là hãng gì, chỉ biết mẹ tôi chưa bao giờ dùng loại nước hoa đó.
Hôm sau, lúc mẹ còn đang ngủ, tôi nhanh chóng thu dọn đồ đạc vào một chiếc vali nhỏ rồi lặng lẽ rời đi.
Lúc ấy, tôi mới học lớp 8.
Nhưng với tôi, việc sống một mình đã không còn là điều gì khó khăn nữa.
20
Sau đó, tôi yên ổn trải qua ba năm trung học cơ sở, cũng thuận lợi theo bước Chu Phỉ thi đỗ vào trường trung học phổ thông hàng đầu toàn tỉnh.
Năm lớp 10, mẹ tôi đột ngột tìm đến.
Những năm qua, tôi không chủ động liên lạc với ba mẹ, mà họ cũng ngầm đồng ý chẳng hỏi han gì tôi.
Nên khi bà đột nhiên xuất hiện, tôi thật sự thấy kinh ngạc — bà tìm tôi làm gì?
Sau bao năm không gặp, tôi gần như không còn nhận ra mẹ.
Cũng có thể là vì bà đã thay đổi quá nhiều.
Mẹ tôi gầy gò, da mặt xám xịt, trông như người bị suy dinh dưỡng. Cả người phờ phạc, ánh mắt cũng không còn sắc bén như trước mà trở nên mơ hồ, mất thần.
Điều quan trọng nhất là — bà một mình trở về. Ba tôi không hề xuất hiện.
Tôi có chút tò mò. Mẹ từng nói, sống trong hào môn là cuộc sống “dưỡng nhan”, vậy tại sao lại tiều tụy đến mức này?
Tôi không dám hỏi đến ba, cũng không muốn hỏi nhiều.
Ký ức về những lời chửi rủa năm đó vẫn còn nguyên, đến giờ tôi vẫn không hiểu tại sao mẹ lại căm ghét tôi đến thế, trong khi tôi không làm gì sai cả.
Nhưng mẹ cũng không hề trò chuyện hay hỏi han gì tôi, mà sống trong nhà tôi như một người đi thuê trọ — có lúc thậm chí còn chẳng thèm chào hỏi.
Nhưng tôi đã quen rồi.
So với quá khứ, sự bình lặng này đã là may mắn.
Cho đến khi ba tìm đến, mọi thứ mới bắt đầu trượt khỏi quỹ đạo.
m đó, lúc tôi đang chuẩn bị về nhà, còn chưa đến cửa đã nghe thấy tiếng mẹ gào lên the thé:
“Tạ Án! Anh làm vậy không thấy hổ thẹn với tôi sao? Năm đó vì anh, tôi phải chịu bao nhiêu nhục nhã từ nhà họ Tạ! Vậy mà giờ anh lại đi ngoại tình?!”
“Cô ta tốt chỗ nào?! Lúc tôi nằm một mình trên giường vì mất con, anh đang vui vẻ cùng người đàn bà khác đúng không?!”
Tôi nép vào vách tường, ký ức lập tức quay lại — cái mùi nước hoa lạ lẫm từng ngửi thấy trên người ba hôm ấy.
Hóa ra… là từ khi đó sao?
Tôi không dám bước vào, chỉ mong họ mau cãi xong để tôi còn vào nhà làm bài tập.
Tiếng cãi vã vang khắp khu, lời lẽ sắc bén của mẹ, lời lấp liếm gượng gạo của ba, tất cả lột trần hết bộ mặt thật của gia đình tôi trước mắt người ngoài.
“Anh tưởng tôi muốn sinh nó chắc? Không phải anh nói, chỉ cần tôi có con, ba mẹ anh sẽ đồng ý để chúng ta cưới nhau sao? Kết quả thì sao? Chúng ta cưới thật rồi đấy, nhưng con gái thì có ích gì?! Ba anh lại càng thương nó!”
“Nó dựa vào cái gì mà chiếm hết mọi thứ của tôi, ngay cả vị trí của con tôi cũng bị nó cướp?!”
Lời lẽ quá cay độc, tai tôi như bị xé rách, đau đến mức nước mắt cũng trào ra.
Đúng lúc đó, ba tôi dường như chịu hết nổi, mở mạnh cửa chạy ra.
Nhìn thấy tôi, ông khựng lại.
Mẹ tôi cũng đuổi theo, vừa thấy tôi cũng lập tức im bặt.
Ba người đứng yên trong hành lang, im lặng đến đáng sợ.
Tôi cúi đầu, giả vờ mạnh mẽ, cố ép giọng mình bình tĩnh:
“Con vừa về. Vào nhà đây. Tối nay có bài nhiều.”
Tôi lách người bước qua giữa họ.
Cánh cửa khép lại sau lưng, thế giới bên ngoài cũng lập tức rơi vào tĩnh lặng.