Nghe audio tại đây: https://www.youtube.com/@songvedemaudio

21.

Sau đêm đó, tôi học hành còn chăm hơn trước.

Nếu một ngày có 24 tiếng, tôi ước gì có thể thêm 4-5 tiếng nữa để học.

Không lâu sau, Chu Phỉ biết chuyện ba mẹ tôi cãi nhau, không rõ bằng cách nào. Cậu không hỏi thẳng, chỉ vòng vo an ủi tôi mấy hôm liền.

Khi ấy Chu Phỉ đã học đại học. Trường cậu ở thành phố A — một trong những ngôi trường hàng đầu cả nước.

Tôi âm thầm hạ quyết tâm: Tôi cũng phải thi vào thành phố A, rời khỏi nơi này, bắt đầu lại mọi thứ.

Chu Phỉ cực kỳ nghiêm túc giúp tôi học. Hễ có thời gian là gọi video chỉ bài, mở “lớp học riêng” cho tôi.

Vì tôi chọn ban tự nhiên giống cậu, nên toàn bộ ghi chú học tập của cậu cũng trở thành tài liệu quý giá cho tôi.

Tôi từng hỏi đùa:

“Anh cho em hết rồi, không để dành cho em họ nhà anh à?”

Chu Phỉ nhìn tôi đầy đắc ý:

“Chu Phỉ tuyển chọn kỹ càng đấy. Anh chỉ chọn em thôi! Đừng để anh thua cược đấy, Tống Tống.”

Tôi vừa cảm động, vừa biết ơn.

Trong quãng tuổi thanh xuân khô cằn và lạnh lẽo của tôi, Chu Phỉ giống như một mặt trời rực rỡ chiếu sáng một nửa.

Còn nửa còn lại, tôi biết, mình phải tự thắp lên.

22.

Lên lớp 12, tôi xin chuyển sang ở ký túc xá. Ba mẹ tôi chẳng phản đối gì — giờ họ hoàn toàn không còn quan tâm đến tôi nữa.

Mẹ tôi cả ngày chỉ lo đối đầu với tình nhân của ba, còn ba thì bị kẹt giữa hai người phụ nữ, cộng thêm cuộc chiến giành quyền lực trong công ty, đã mệt mỏi rã rời.

Nhưng những chuyện đó không liên quan đến tôi.

Tôi chỉ muốn sống yên ổn qua mấy tháng cuối cấp, rồi rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.

Ngày qua ngày, thời gian đếm ngược đến kỳ thi càng lúc càng rút ngắn, trong lòng tôi cũng bắt đầu căng thẳng hơn bao giờ hết.

Chu Phỉ cũng giảm dần thời gian gọi video dạy tôi, bảo tôi nên dành thời gian nghỉ ngơi, cậu ấy sẽ tranh thủ ôn lại kiến thức, chờ tôi cùng thi vào đại học.

Cậu còn dặn bác sĩ Chu thi thoảng nấu canh, nấu đồ bổ gửi lên cho tôi.

Bác sĩ Chu rất vui lòng giúp. Mỗi lần đến, cô ấy đều dịu dàng xoa đầu tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt đầy xót xa.

Tôi biết ơn bác sĩ Chu vô cùng.

Từ lần đầu gặp cô trong bệnh viện năm đó, đến lúc cô thay tôi đi họp phụ huynh, rồi lại hòa giải mâu thuẫn giữa tôi và cô chủ nhiệm — bác sĩ Chu giống như người mẹ duy nhất của tôi trong suốt những năm tháng tuổi thơ rối loạn.

Một bài thi thử, rồi hai bài, ba bài… tôi từng bước vượt qua từng đợt kiểm tra. Thành tích của tôi rất ổn định. Nếu thi tốt, tôi hoàn toàn có cơ hội đỗ vào trường đại học ở thành phố A.

Thế nhưng ngay trước ngày có kết quả thi thử cuối cùng, tôi nhận được cuộc gọi từ ba.

Ông ấy bảo tôi về nhà một chuyến, giọng điệu vội vã, lắp bắp mãi mới nói rõ — mẹ tôi tự sát, không ai chăm sóc, bảo tôi đến trông nom.

Tôi sửng sốt không tin được, liền hỏi:

“Ba ơi, con đang học lớp 12, còn chưa đến 100 ngày nữa là thi rồi. Ba không tự chăm được mẹ sao? Hay thuê người cũng được mà…”

Ba tôi không vui:

“Giờ là thời điểm mấu chốt của công ty! Với lại, con học chẳng phải vẫn tốt sao? Huống hồ gì, mẹ con nằm viện rồi, con không có chút tình cảm nào với bà ấy à?!”

Nghe vậy, lòng tôi lạnh như băng.

Tôi không muốn đi, nhưng lương tâm vẫn níu giữ tôi lại. Cuối tuần đó, tôi xin phép trường, rồi đến bệnh viện.

Trùng hợp thay, bệnh viện đó chính là nơi bác sĩ Chu làm việc.

Tôi đến nơi thì mẹ vẫn đang hôn mê.

Bác sĩ Chu dặn dò một vài điều cần chú ý, rồi không nhịn được hỏi:

“Ba con đâu rồi? Sao lại để con tới? Giờ là thời điểm quan trọng mà…”

Tôi khẽ cười, không nói gì.

Cô lập tức hiểu ra, tức giận lầm bầm: “Đúng là… loại người tệ hại!”

Tối đó, tôi thức cả đêm ở viện. Tôi lau người, xoa bóp cho mẹ, nhưng suốt cả buổi không nói một lời.

Bác sĩ Chu bảo tôi có thể trò chuyện với mẹ, biết đâu bà sẽ nhanh chóng tỉnh lại.

Nhưng tôi thật sự không biết phải nói gì. Từ sau đêm bà cãi nhau với ba, tôi đã chuyển ra ngoài sống.

Những chuyện về mẹ sau đó, tôi chỉ nghe loáng thoáng. Ví dụ như — ba tôi bao nuôi nhân tình bên ngoài, mẹ vì uất ức mà đến tận công ty làm loạn, kết quả khiến ông nội tức giận đến mức tước luôn chức vụ của ba.

Ba tôi muốn ly hôn, nhưng mẹ không chịu. Bà cứ dây dưa đến tận bây giờ.

Lần này, nghe nói là nhân tình của ba đã mang thai, còn tới tận nơi tìm mẹ khoe khoang. Mẹ không chịu nổi kích thích, đã tự sát trong phòng tắm.

23.

Sau đó, bác sĩ Chu giúp tôi tìm một hộ lý đến chăm mẹ.

Chu Phỉ cũng thường xuyên an ủi tôi, bảo tôi đừng quá lo lắng.

Ba tôi thì có đến thăm mẹ một lần, chỉ ngồi bên giường nhìn mẹ rất lâu rồi rời đi.

Trước khi đi, ông ta còn giả vờ quan tâm nói với tôi:
“Chăm sóc mẹ con cho tốt nhé.”

Tôi không nói gì. Đối mặt với ông ta, tôi chẳng còn chút khát vọng giao tiếp nào nữa. Trong cái gia đình tan nát này, chỉ cần ở cạnh họ thêm một phút, tôi cảm thấy mình cũng sẽ phát điên.

Thế nhưng, trong họa có phúc—tôi đã kiên trì vượt qua cho đến khi kỳ thi đại học kết thúc.

Bước ra khỏi phòng thi, ánh nắng gay gắt rọi thẳng vào người tôi. Cảm giác ấy khiến tôi xác nhận rằng—mình đã bước qua rồi.

Tất cả những tháng ngày sống trong nơm nớp lo sợ sắp rời xa tôi.
Một tương lai hoàn toàn mới đang chờ tôi phía trước.

Ngoài khu vực cách ly, Chu Phỉ và bác sĩ Chu cầm hoa đứng chờ tôi.

Lần đầu tiên, tôi chẳng do dự gì mà chạy thẳng về phía họ.

Những phụ huynh xung quanh cũng mỉm cười nhìn tôi, miệng chúc:
“Thi tốt nhé!”

Ngày hôm đó, tôi đã nhận được nhiều lời chúc phúc và sự ấm áp nhất trong cuộc đời mình.

24.

Ngày trước một hôm khi có kết quả thi đại học, hộ lý gọi điện nói mẹ tôi đã tỉnh lại.

Tôi đến thăm bà.

Lúc đó bà rất tiều tụy, có lẽ cũng chỉ mới vừa tỉnh không bao lâu. Cả người như rút hết sinh khí, nhưng khi nhìn thấy tôi bước vào, tôi lại lần đầu tiên thấy trong mắt bà xuất hiện một thứ gì đó giống như “mong đợi”.

Mẹ tôi cố sức muốn ngồi dậy, hộ lý thấy vậy liền giúp bà điều chỉnh lại phần tựa lưng trên giường. Sau khi tôi ngồi xuống, bà lần đầu tiên dùng giọng điệu mà tôi có thể gọi là “của một người mẹ” để hỏi tôi:

“Tống Tống, dạo này con sống có tốt không?”

Tôi hơi không quen, chỉ gật đầu.

Thấy tôi không nói gì thêm, ánh mắt bà hơi tối lại, rồi bà lại hỏi:

“Kỳ thi đại học xong rồi, con muốn học trường nào?”

Tôi nghiêm túc trả lời: Tôi muốn đến Thành phố A.

Mẹ tôi hỏi vì sao lại đi xa như thế, tôi lạnh nhạt đáp:
“Không có gì, chỉ là… muốn rời khỏi nơi này một chút.”

Tôi biết lời này có thể làm tổn thương bà, nhưng tôi cũng không làm gì sai—vậy thì vì sao tôi lại phải đặt mình lên giàn thiêu của đạo đức?

Chưa nói được mấy câu, tôi đã muốn đứng dậy rời đi. Mẹ tôi cũng cảm nhận được thái độ xa cách của tôi, cuối cùng hỏi thêm một câu:

“Ba con… có đến thăm mẹ không?”

Tôi gật đầu:
“Có đến một lần.”

“…Chỉ một lần thôi à?”
Mẹ tôi thoáng vẻ thất thần, cười nhẹ, trông giống như đang tự giễu mình.

Tôi đứng dậy lấy cớ có việc muốn đi, nhưng khi tôi vừa ra tới cửa, mẹ đột nhiên gọi tôi lại:

“Tạ Tư Tống, trước đây mẹ quá ghen tị với con, đã làm sai mấy chuyện…”

“Mẹ… xin lỗi con. Mong con sau này sống thật tốt, đừng giống mẹ.”

Tôi quay lưng về phía bà, lặng lẽ gật đầu.

Sau lưng, là tiếng mẹ tôi nức nở khe khẽ. Nhưng cô bé từng mềm lòng, từng tha thiết cầu mong được yêu thương mang tên “Tạ Tư Tống” ấy, đã sớm bị bà rèn thành một người vô cảm và lạnh lẽo.

Tối hôm đó, mẹ tôi nhảy lầu tự sát.
Lần này, bà thật sự rời đi rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play