Nghe audio tại đây: https://www.youtube.com/@songvedemaudio
1.
Tôi ghét nhất một câu hỏi: “Bạn tên là gì?”
Chỉ cần nghe thấy tên tôi, ánh mắt của người khác sẽ lập tức hiện lên sự ngưỡng mộ xen lẫn khinh thường.
“Ồ, con nhà họ Tạ à.”
Tất cả những điều này đều bắt nguồn từ ba mẹ tôi.
Ba tôi là cậu ấm kiêu ngạo xuất thân hào môn, mẹ tôi là một cô gái dân thường quật cường, thuần khiết. Giống như mấy câu chuyện ngôn tình máu chó vậy, họ yêu nhau.
Sau đó có tôi.
Từ lúc tôi còn bé xíu, mẹ tôi đã kể đi kể lại cho tôi nghe câu chuyện tình yêu mà ba tôi vì bà từ bỏ thân phận người thừa kế nhà họ Tạ.
Tôi từng nghĩ rằng cuộc đời mình chính là phần “sau này hạnh phúc mãi mãi về sau” của một cuốn tiểu thuyết ngôn tình.
Nhưng sau này tôi mới hiểu, trên đời này chưa bao giờ tồn tại một câu chuyện hoàn hảo.
2.
Vì mâu thuẫn với gia đình trước hôn nhân, sau khi cưới, ba tôi vẫn chỉ nắm một chức vụ không lớn không nhỏ trong Tạ gia, còn mẹ tôi thì trở thành người phụ nữ được mọi người ao ước — một bà vợ hào môn.
Mẹ chẳng phải đụng tay vào bất cứ việc gì, mỗi ngày ở nhà chỉ tập yoga, viết viết vẽ vẽ.
Có khi, thậm chí bà còn chẳng ở nhà. Bà và ba tôi thường xuyên bay ra nước ngoài để hưởng thụ cuộc sống.
Còn tôi — đứa con từng được gọi là “công thần” giúp họ kết hôn thành công — đối với họ chỉ là một thú vui thoảng qua. Họ chỉ “nựng” tôi vài cái mỗi khi nhớ ra sự tồn tại của tôi, như cách người ta trêu một con mèo con vậy.
Họ vẫn ân ái như thuở ban đầu, còn tôi chỉ như một món gia vị trong cuộc sống của họ — thiếu thì thêm vào, thế thôi.
Tôi chỉ là một phần trong ván bài tình yêu của họ.
Thậm chí, ngay cả khi mẹ tôi còn đang trong thời kỳ cho con bú, vì cảm thấy quá cô đơn, bà cũng bỏ tôi — khi đó mới ba tháng tuổi — cho bảo mẫu ở nhà, rồi cùng ba tôi bay sang Paris nghỉ dưỡng.
3.
Khi tôi gần tròn một tuổi, cuối cùng họ cũng chịu quay về.
Tối hôm đó, mẹ tôi nổi hứng, nói là muốn ôm tôi ngủ một đêm.
Ba tôi đương nhiên chiều theo, hoàn toàn phớt lờ lời nhắc nhở của bảo mẫu, bế tôi — lúc đó đang ngủ say — đặt lên giường cạnh mẹ.
Kết quả là nửa đêm, tôi từ mép giường lăn xuống đất, sau đầu đập ra một cục u to tướng, tím bầm.
Tôi nằm dưới đất, khóc thét lên đau đớn đến xé lòng, khiến ba mẹ tôi lập tức choàng tỉnh.
Họ lục tung giường lên mới phát hiện tôi không thấy đâu, rồi mới nhìn thấy tôi đang nằm dưới sàn nhà. Mẹ tôi nhìn thấy cục u tím bầm trên đầu tôi, hoảng loạn đến mức bật khóc, miệng không ngừng tự trách:
“Là lỗi của em, đều là lỗi của em…”
Mà ba tôi, vốn chẳng chịu nổi cảnh mẹ tôi khóc, liền đặt tôi lên giường, quay sang dỗ dành mẹ, hoàn toàn bỏ mặc tôi.
Cuối cùng, vẫn là bảo mẫu chạy lên, bế tôi lên, sốt sắng nói phải đưa tôi đến bệnh viện ngay.
Trong lúc dỗ mẹ tôi, ba tôi tiện tay rút một tờ một nghìn tệ dúi cho bảo mẫu, sau đó không hề liếc nhìn tôi một cái.
Bảo mẫu cũng sững sờ, chưa từng thấy cha mẹ nào lại thờ ơ với con mình đến thế.
Nhưng vì thân phận chủ tớ, bà chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ ôm tôi chạy tới bệnh viện.
Mãi đến khi băng bó cho tôi xong quay về nhà, bà mới phát hiện — họ lại đi rồi.
Thì ra đêm qua vì mẹ tôi cảm thấy quá tội lỗi, mất ngủ cả đêm, ba tôi liền không nói không rằng đưa bà đi nước ngoài giải sầu.
Mẹ tôi còn để lại một tờ giấy nhắn. Trên đó chỉ có vài câu vắn tắt, không hề có lấy một dòng hỏi han, mà câu cuối cùng lại là:
“Mẹ thấy Tư Tống không thích mẹ cho lắm, mẹ cần ra ngoài thư giãn một chút.”
Sau này khi nghe bảo mẫu kể lại chuyện đó, cổ họng tôi nghẹn đắng.
Tôi không hiểu, vì sao mẹ tôi lại oán trách tôi?
Từ khi tôi chào đời, bà gần như chưa từng ôm tôi vài lần, làm sao tôi có thể tự nhiên mà thích bà được?
Mà ngay cả khi tôi bị ngã đến mức phải đi viện, bà cũng chưa từng đến nhìn xem tôi có đau không, có bị thương nặng không.
Vậy thì… cái “thích” ấy, bắt đầu từ đâu?
4.
Trước khi vào tiểu học, tôi chưa từng gặp ông bà nội.
Lý do rất đơn giản — họ không thừa nhận tôi.
Ngoài ba tôi, ông bà còn có hai người con trai nữa: chú Hai và chú Ba. Hai chú đều trẻ trung tài giỏi, hơn hẳn ba tôi — người chỉ biết rong chơi và bám vợ.
Bảo mẫu là người đã chăm tôi suốt sáu năm đầu đời. Nói thật, tình cảm và ký ức tôi dành cho bà còn sâu đậm hơn dành cho ba mẹ mình.
Đáng tiếc là sau này nhà bảo mẫu gặp chuyện, không thể tiếp tục chăm tôi nữa.
Tôi vẫn còn nhớ rất rõ hôm bà rời đi — một ngày vô cùng bình thường.
Buổi sáng hôm đó, bà vẫn như mọi khi, nấu bữa sáng cho tôi, ngồi nhìn tôi ăn hết rồi tự tay đưa tôi đến nhà trẻ.
Trên đường đi, bà mấy lần muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ đến khi đứng trước cổng trường, bà mới dịu dàng nói:
“Ngoan nha, Tư Tống, bà đi đây.”
Tôi đứng ở cổng, cười vẫy tay chào bà, nghĩ rằng đó chỉ là một cuộc chia tay bình thường như bao lần khác.
Nhưng tối hôm ấy, tôi chờ mãi đến khi trời tối sầm mà không có ai đến đón.
Tôi đứng lặng ở cổng trường, bất lực. Cô giáo trực ban cũng lo sốt vó, đứng cạnh tôi luôn miệng lẩm bẩm bực bội.
Cô gọi cho bảo mẫu, nhưng bà bảo đã về quê rồi. Không còn cách nào, cô lại gọi cho ba mẹ tôi — dĩ nhiên không ai bắt máy.
Cô giáo không biết rằng, mỗi lần ba mẹ tôi đi du lịch, họ đều không nghe bất cứ cuộc gọi nào từ nhà. Họ gọi đó là “tự do không bị trói buộc bởi những chuyện vặt vãnh”.
Cuối cùng, vì không còn ai để nhờ, cô giáo phải liên hệ nhờ người quen tìm được ông nội tôi, đưa tôi về nhà chính của Tạ gia.
Đó là lần đầu tiên tôi gặp ông nội.
Ông chỉ liếc tôi một cái, khịt mũi đầy khinh miệt, vung tay bảo người đưa tôi đi. Còn bà nội thì... đến mặt tôi cũng không buồn ra nhìn.