Nghe audio tại đây: https://www.youtube.com/@songvedemaudio
5.
Lúc ba mẹ tôi về nhà, tôi đã dần học được cách tự chăm sóc bản thân.
Họ không nhắc đến chuyện bảo mẫu đã rời đi. Mà đúng thôi — họ căn bản chẳng biết gì.
Cho nên khi thấy một đứa trẻ con như tôi đang cố gắng đứng trên ghế bếp để nấu ăn, họ còn hiếm hoi mà khen một câu:
“Giỏi quá, con biết nấu ăn rồi à?”
Họ vừa kết thúc chuyến du lịch kéo dài nửa năm, chẳng buồn quan tâm tôi đã sống thế nào suốt thời gian đó.
Hôm đó, tôi định chạy tới ôm mẹ, kể cho bà nghe tôi đã khổ sở ra sao.
Nhưng mẹ tôi chỉ xoa đầu tôi lấy lệ rồi quay người vào phòng ngủ nghỉ ngơi, còn ba tôi thì nói:
“Mẹ con mệt rồi, để bà ấy nghỉ chút đi.”
6.
Không lâu sau đó, họ lại rời đi.
Lần này nói là muốn đến châu Phi khám phá thiên nhiên.
Trước khi đi, họ mới phát hiện ra bảo mẫu đã nghỉ việc từ lâu.
Ba tôi trầm ngâm một lát, thấy mẹ tôi bắt đầu tỏ vẻ u sầu thì liền đưa tôi một tấm thẻ:
“Trong này có tiền, con ở nhà nhớ cẩn thận một chút.”
Nói xong, hai người lại quay đầu rời đi, không hề ngoái lại lấy một lần.
Tôi đứng ngây người nhìn theo bóng lưng họ dần khuất xa, chợt sực nhớ — ba tôi chưa nói mật khẩu thẻ.
Sau đó, số tiền lẻ còn lại trong nhà cũng dùng hết, tủ lạnh chẳng còn gì ăn. Tôi đành uống nước cầm hơi, gắng gượng thêm hai ngày.
Cuối cùng, trên đường đi bộ đến nhà trẻ, tôi ngất xỉu.
Lúc tỉnh lại, trước mặt là một khuôn mặt non nớt xa lạ.
Cậu bé đó vừa thấy tôi mở mắt liền quay đầu hét lên:
“Cô ơi, cô ơi! Cô ấy tỉnh rồi!”
Một bác sĩ mặc áo blouse trắng bước vào phòng.
Cô ấy trước tiên xoa đầu cậu bé:
“Đã nói bao nhiêu lần là trong bệnh viện không được ồn ào, lại quên rồi hả, nhóc con?”
Nói xong, cô ấy nhìn tôi với ánh mắt đầy xót xa:
“Bé con, con bị ngất là do suy dinh dưỡng, phải ăn uống đầy đủ nhé.”
“Giờ cô sẽ liên lạc với ba mẹ con để họ đến đón con về.”
Suốt nửa năm trời không gặp bố mẹ, khi nghe câu đó từ người bác sĩ dịu dàng ấy, tôi không nhịn nổi mà bật khóc.
Cô bác sĩ thấy vậy, nhận ra có điều gì đó không ổn, dịu dàng vỗ về:
“Sao thế con? Có chuyện gì vậy?”
Tôi mơ hồ đáp:
“Con ở nhà một mình. Không có người xấu đâu.”
Cô bác sĩ tưởng tôi bị bỏ rơi, liền lập tức báo cảnh sát.
Sau đó, cảnh sát tìm được chú Hai của tôi, mới biết đây là một sự hiểu lầm.
Trên đường chú Hai đón tôi về, cậu bé khi nãy bỗng kéo tay tôi lại, chìa tay ra trước mặt:
“Này, cậu tên gì thế? Tớ là Chu Phỉ.”
Chu Phỉ cười rạng rỡ.
Tôi ngập ngừng một lát, khẽ chìa tay ra:
“Tạ Tư Tống.”
“Vậy sau này tớ gọi cậu là Tống Tống nha. Mình là bạn bè rồi đó!”
Chu Phỉ cười tít mắt, luôn miệng gọi tôi là “Tống Tống”.
Cứ như thế, Chu Phỉ trở thành người bạn đầu tiên của tôi.
7.
Tối hôm đó, ba mẹ tôi trở về.
Tất nhiên không phải vì họ chơi chán rồi, mà là do bị ông nội gọi về.
Chuyện tôi phải nhập viện được chú Hai “tô vẽ” lại một phen rồi kể cho ông nội nghe.
Kết quả không ngoài dự đoán — ông nội nổi trận lôi đình. Nhưng không phải vì thương tôi, mà là lo chuyện vỡ lở sẽ làm mất mặt nhà họ Tạ.
Ông chống gậy, nổi giận đùng đùng mắng ba tôi:
“Tưởng cho cậu lấy người mình yêu thì cậu sẽ biết lo cho gia đình. Kết quả thì sao? Cả ngày chỉ biết dính lấy cái người đàn bà không ra gì kia, con thì bỏ mặc không ngó ngàng! Thế còn ra thể thống gì?”
Nghe vậy, ba tôi lo lắng liếc sang mẹ tôi, không nhịn được mà cãi lại ông:
“Ba! Ba nói gì vậy? Còn ở trước mặt con nữa!”
Mẹ tôi không nói gì, cúi đầu, như thể đã quen với chuyện này. Chỉ là khi ngước mắt nhìn tôi, ánh mắt bà đầy oán trách.
Ông nội thấy ba tôi bảo vệ mẹ như thế, thở dài một tiếng đầy thất vọng, không nói thêm lời nào nữa.
Ai cũng nhìn ra được — ông đã hoàn toàn thất vọng với con trai mình.
8.
Lời của ông nội đúng là có tác dụng, ba mẹ tôi đã ngoan ngoãn được một khoảng thời gian.
Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, mẹ tôi lại đưa bà ngoại đến ở cùng.
Tôi không thích bà ngoại. Bà luôn nói năng ầm ĩ, mỗi khi tôi làm gì trái ý bà là bà lại dùng kiểu khóc lóc gào thét để ép tôi làm theo.
Nhưng ba tôi lại nói với tôi rằng phải đối xử tốt với bà ngoại, không được nổi giận với bà.
Tôi chỉ biết âm thầm cầu mong ba mẹ đừng lại bỏ tôi mà đi, bởi chỉ khi họ ở nhà thì bà ngoại mới bớt la hét một chút.
Thế nhưng sự đời chẳng bao giờ như mong muốn.
Không lâu sau, họ lại bỏ tôi lại cho bà ngoại rồi rời đi.
Trước khi đi, mẹ còn nhìn tôi đầy dịu dàng rồi nói:
“Bảo bối, mẹ với ba có việc phải đi một thời gian. Thời gian này con sống cùng bà ngoại nhé.”
Nói xong, bà như thể trút được gánh nặng, yên tâm cùng ba tôi rời đi.
Tôi nhìn mẹ rời đi, gào khóc giãy dụa muốn thoát khỏi tay bà ngoại để đuổi theo họ.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, bóng dáng họ đã biến mất không tăm hơi, như thể chưa từng quay lại.
Bà ngoại một tay giữ chặt tôi, miệng còn mắng nhiếc “đồ con hoang”.
Tuyệt vọng đến với tôi nhanh như chớp.