Nghe audio tại đây: https://www.youtube.com/@songvedemaudio

13

Cho đến khi tôi tốt nghiệp tiểu học, cuộc sống một mình của tôi vẫn rất suôn sẻ.

Mỗi lần ba mẹ ra ngoài, họ sẽ đưa cho tôi một chiếc thẻ. Ba tôi nói sẽ chuyển tiền định kỳ vào đó.

Tôi cũng dần phát hiện ra—so với sống cùng họ, tôi càng thấy thoải mái và vui vẻ hơn khi sống một mình.

Tôi biết nấu cơm, biết giặt quần áo, cũng chăm chỉ học hành.

Chỉ có một việc hơi bất tiện—đó là họp phụ huynh.

Ban đầu, tôi còn có thể nói dối cô giáo chủ nhiệm rằng ba mẹ đi công tác, tạm thời không thể đến.

Nhưng đến học kỳ hai, học kỳ ba—ba mẹ vẫn không thể có mặt.

Cô giáo chủ nhiệm liên lạc mãi không được, dần dà bắt đầu bất mãn, cho rằng phụ huynh tôi không phối hợp, ảnh hưởng đến tiến độ công việc của lớp.

Nhưng tôi cũng hết cách. Tôi cũng từng thử gọi điện cho họ, nhưng chưa bao giờ có ai bắt máy.

Tôi cũng không muốn mỗi lần họp phụ huynh, khi các bạn được ba mẹ hỏi han ân cần, còn mình thì chỉ có thể ngồi lặng lẽ một mình ở đó.

Lâu dần, cô giáo bắt đầu soi mói, tỏ ra không quan tâm đến việc học của tôi.

Tôi cũng dần không còn thích tiết của cô nữa. Trong lớp, tôi thường hoặc là ngủ gật, hoặc là lén đọc truyện tranh.

Cuộc chiến âm thầm giữa tôi và cô giáo cứ kéo dài như vậy… cho đến khi tôi gặp lại Chu Phỉ.

14

Lại là tiết của cô chủ nhiệm, tan học xong, như thường lệ tôi lại bị gọi vào văn phòng uống “trà”.

Tôi cúi đầu, không mấy để tâm lắng nghe những lời cũ rích kia thì bên tai bỗng vang lên một câu:

“Chu Phỉ, tiếp tục giữ vững nhé.”

Tôi quay đầu theo phản xạ, ánh mắt chạm ngay vào ánh mắt của Chu Phỉ.

Tôi giật mình quay ngoắt đi, tim hẫng một nhịp.

Không may là cô chủ nhiệm đã thấy được phản ứng của tôi.

“Em nhìn cậu ấy đi, Chu Phỉ, vừa là lớp trưởng vừa là ủy viên Ban chỉ huy Đội, bận hơn em mà thành tích vẫn tốt hơn.”

“Nếu em cứ tiếp tục thế này, tôi chỉ có thể báo lên trên cho thầy hiệu trưởng biết thôi!”

Tôi gật đầu qua loa mấy cái, cô chủ nhiệm mới chịu cho tôi đi.

Chỉ là vừa ra đến cửa thì đã bị Chu Phỉ kéo lại.

Cậu thong thả nhìn tôi, chờ tôi lên tiếng.

Chúng tôi cứ đứng đó, ai cũng không nói gì, mấy phút trôi qua. Cuối cùng vẫn là tôi chịu không nổi:

“Chu Phỉ… anh Chu.”

Chu Phỉ như vừa lòng lắm, cười tít mắt hỏi tôi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Tôi đành kể cho cậu nghe mọi chuyện bắt đầu từ những buổi họp phụ huynh, rồi bao nhiêu rắc rối kéo theo sau đó.

Nghe xong, Chu Phỉ tỏ vẻ khó tin, bật cười:

“Chỉ vì chuyện đó thôi mà em lo lắng cả buổi à?”

“Vậy đi, tối nay tới nhà anh, anh dạy em một cách nhé, được không?”

Tôi do dự một lúc, nhưng rồi vẫn gật đầu: “Được.”

Dù sao cũng nước đến chân rồi, còn gì để mất nữa đâu.

15

Khi tôi ngồi vào bàn ăn mới biết “cách” mà Chu Phỉ nói là gì.

Cậu ấy vậy mà lại nhờ bác sĩ Chu – mẹ cậu – đi họp phụ huynh giúp tôi!

Lúc đó tôi vẫn còn đang đắm chìm trong niềm vui vì được gặp lại bác sĩ Chu, lời của Chu Phỉ khiến tôi hoàn toàn ngơ ngác.

Tôi lo lắng nhìn về phía bác sĩ Chu, trong lòng thấp thỏm sợ nghe thấy lời từ chối.

“Tất nhiên là được rồi, Tống Tống, lần sau con cứ nói thẳng với bác là được. Bác nhất định sẽ giúp con.”

Nghe vậy, tôi thở phào nhẹ nhõm, nước mắt lại không kìm được mà tuôn rơi.

Chu Phỉ và bác sĩ Chu đều hoảng hốt, người lấy khăn giấy, người dỗ dành, vụng về mà lóng ngóng khiến tôi bật cười giữa nước mắt.

Kể từ đó, những buổi họp phụ huynh của tôi đều do bác sĩ Chu đảm nhiệm.

Điều khiến tôi bất ngờ hơn là — bác sĩ Chu lại quen cô chủ nhiệm.

Chỉ vài lời ngắn gọn, bác sĩ Chu đã giải thích rõ tình hình của tôi, còn dặn dò cô giáo hãy quan tâm tới tôi nhiều hơn.

Từ đó, ánh mắt cô chủ nhiệm nhìn tôi cũng dịu đi rất nhiều, còn mang theo chút xót xa.

Còn tôi — cũng chưa từng làm việc riêng trong tiết học của cô thêm lần nào nữa.

16.

Điều bất ngờ là — ba mẹ tôi lại trở về khi mới đi được nửa hành trình như kế hoạch.

Ban đầu tôi không hiểu, nhưng khi nhìn thấy mẹ tôi nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình với vẻ mặt tràn đầy yêu thương, tôi liền hiểu ra.

Bà ấy mang thai rồi.

Tôi nhìn mẹ như vậy, trong lòng không kìm được mà tưởng tượng ra dáng vẻ của bà lúc mang thai tôi năm xưa.

Thế nhưng phản ứng của ba tôi lại khiến tôi khó đoán — ông ấy chẳng có vẻ gì là vui mừng, thậm chí còn cứ chần chừ như có điều muốn nói.

Dù vậy, tôi không suy nghĩ quá nhiều.

Có lẽ vì mang thai, mẹ tôi dường như trở nên dịu dàng hơn, tinh tế hơn. Bà bắt đầu quan tâm đến tôi nhiều hơn, điều mà trước giờ hiếm thấy.

Tôi chìm đắm trong giấc mộng bất ngờ ấy — một giấc mộng ngọt ngào như cổ tích.

Nhưng, cũng giống như bộ váy lộng lẫy của Lọ Lem, giấc mộng ấy vỡ vụn ngay khi đồng hồ điểm mười hai giờ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play