Vài ngày sau đó, cô chợt nhận ra, đã lâu lắm rồi cô không thấy anh quay về nhà. Cô phàn nàn với bố mẹ, cả nhà đều đều im lặng không nói gì.
Em trai cô định nói ra việc anh bỏ đi thì nhận được ánh mắt cảnh cáo của mẹ.
Nhưng giấy không gói được lửa, khi có chủ mới chuyển đến nhà anh, cô tìm hiểu mới biết rằng, anh đã bán nhà, bản thân đã đi xa rồi.
Không ai biết anh đi đâu. Cô hỏi bố mẹ, chạy đi hỏi cả bác trưởng thôn, nhưng họ đều nói rằng không biết.
Cô bỗng dưng như con non lạc mẹ. Cô hoảng hốt, lo lắng đi tìm anh. Nhưng cô biết anh ở đâu mà đi tìm bây giờ.
Giữa trời đất bao la thế này, cô lại chỉ là một cô gái bé nhỏ, đã quen dựa dẫm vào anh.
"Sao anh ấy không tạm biệt con, tại sao lại âm thầm ra đi như thế." Cô luôn miệng lẩm bẩm.
Không đành lòng nhìn con gái đau khổ, bố mẹ nói ra sự thật, rằng anh và cô có hôn ước từ nhỏ, nhưng bố mẹ và anh cùng thấy cô có tình cảm với người khác, người đó lại có hoàn cảnh tốt và xứng đôi với cô.
Nên anh đã chủ động chấm dứt hôn sự đã định trước từ lâu này và rời đi. Lúc này, cô mới bàng hoàng nhận ra, người đẩy anh đi xa lại chính là cô.
Những ngày sau đó, cô thẫn thờ, không làm được việc gì, cũng không muốn đi tìm chàng trai kia.
Chàng trai đến nhà hỏi thăm cô, bố mẹ cô phải nói dối rằng cô bị bệnh, phải nằm nghỉ ngơi mấy ngày nay. Chàng trai rất lo lắng, ở xung quang cô chăm sóc, hỏi han.
Cô muộn màng nhận ra rằng, trái tim cô dường như đã trọn vẹn trao cho anh mất rồi.
Nhưng tại sao anh đi rồi cô mới nhận ra lòng mình? Sao cô ngu ngốc đến vậy. Khiến anh đau lòng, cũng khiến bản thân mình mất đi anh.
Cô không biết phải đi đâu tìm anh nữa.
Vào một ngày đẹp trời, bố mẹ chàng trai đến nhà cô, ngỏ ý muốn để cho hai người kết hôn, bố mẹ cô tỏ ra rất vui mừng, nhưng cô lại hoảng hốt.
Cô muốn gả cho người khác sao?
Phải rồi, cô đã ngu ngốc ở trước mặt anh mà tuyên bố rằng mình muốn gả cho người đàn ông này, rằng cô còn ôm hôn anh ta.
Bây giờ thì anh đi rồi, anh mang theo nửa trái tim của cô đi mất. Cô biết làm gì với nửa trái tim rách nát còn lại đây.
Bố mẹ thấy cô tỏ ý không muốn lấy chồng, đã tìm đủ mọi cách từ dọa nạt đến khuyên nhủ, van xin cô.
“Con ạ, thằng Hạo Nhiên nó luôn mong muốn con hạnh phúc nên mới bỏ đi quyết tiệt như vậy. Nó không để lại cách thức liên lạc tức là không còn ý định quay về nữa. Nếu một ngày nào đó, nó biết được con vì nó mà không kết hôn, chịu đựng quá lứa lỡ thì, bị khinh bỉ, sống khổ đau, liệu nó có đau lòng mà tự trách, dằn vặt bản thân không? Con không vì bố mẹ, thì phải vì sự hy sinh của nó chứ.”
Lời mẹ vang lên bên tai như sấm truyền, đánh thẳng vào đầu óc cô, cũng làm tan nát con tim cô.
Cô đã nhờ người hỏi han khắp nơi, hỏi cả cha và mẹ kế anh, nhưng họ khẳng định rằng anh không về nhà, cũng không ai biết anh đi đâu.
Giữa biển người mênh mông, cô bỗng thấy cô đơn, lạnh lẽo quá. Nhưng mà đáng đời cô, bởi vì sự ngu ngốc của mình mà đẩy anh đi xa, không tìm về được nữa.
Sau tháng ngày mòn mỏi tìm kiếm anh, mẹ cô dùng nước mắt rửa mặt để ăn vạ cô, cuối cùng cô cũng khuất phục số phận, chấp nhận cưới chàng trai kia.
Dù sao đó là người mà chính cô lựa chọn, cô còn nói gì được cơ chứ.