Vào năm cậu bé Hạo Nhiên mười tuổi, ông nội là người duy nhất yêu thương cậu đã lâm trọng bệnh mà mất. Trước lúc lâm chung, ông vô cùng không an tâm về cháu trai mình.
Nhìn cậu bé gầy gò đang quật cường đứng đó, ông không nỡ buông tay đi, nhưng số mệnh đã đến, ông cũng bất lực níu kéo.
Từ khi người bạn đời của ông buông tay trần thế vào hai năm trước, ông đã tính đến ngày tháng của mình không còn nhiều, nên chuẩn bị mọi thứ cho ngày hôm nay.
Ông bà sở hữu một khoản tài sản có được do những chiến công hồi trẻ, tham gia nhiệm vụ bí mật.
Điều này thậm chí cả con trai ông cũng không biết, đây là bí mật quốc gia nên ông chưa từng nói với ai về tài sản này.
Cũng may mà ông không nói, hiện tại ông có thể để lại cho cháu trai đáng thương của mình.
Con trai ông là một đứa không đáng tin, nghe lời vợ sau, chèn ép chính con trai ruột, mấy lần khiến cậu bé gặp nguy hiểm đến suýt nữa mất mạng.
Ông không biết liệu mình không còn trên đời nữa, thì thằng con trời đánh của ông sẽ làm gì thằng bé đáng thương này.
Từ bé, ông giành hết tình yêu thương cho cậu, vì sinh ra đã sớm mất mẹ, nhưng vẫn ngoan cường sống sót.
Ông đặt cho cậu bé cái tên Hạo Nhiên, mong cuộc đời cậu trôi chảy và mạnh mẽ như dòng sông rộng lớn, cũng mong cậu luôn an nhiên, vui vẻ.
Ông giành thời gian truyền dạy võ thuật cho cậu từ rất sớm.
Trẻ em nhà khác, sáu, bảy tuổi vẫn còn làm nũng trong lòng bố mẹ, thì cháu trai ông từ ba tuổi đã bị ép đứng tấn, bốn tuổi bắt đầu học trụ cột võ thuật.
Thằng bé cũng rất phối hợp, dù trời mưa hay nắng đều dậy sớm, luyện tập theo lịch ông định ra.
Đến nay đã bảy năm, trụ cột võ thuật của cậu đã rất vững vàng. Ông để lại cho cậu bí kíp võ thuật những cấp độ sau, để cậu tự mình luyện tập.
Cũng may rằng ông đã chuẩn bị trước cho cháu ông nhiều thứ. Để không có ông bên cạnh, thì mặc dù cậu bé sinh sống sẽ khó khăn, nhưng còn sống là còn hy vọng, không phải sao?
Ông chỉ mong, đứa cháu trai tội nghiệp của ông được trải qua những năm tháng tuổi thơ bớt đau khổ, nhanh chóng trưởng thành để tự lựa chọn con đường mình muốn đi.
Ánh sáng trong mắt ông cụ dần tắt, trên bầu trời kia một ngôi sao cũng trở nên ảm đạm. Tiếng khóc xé lòng mà non nớt vang lên trong căn nhà u tối.
Từ nay, cậu đã không còn nhà để về nữa, cậu chỉ còn cô đơn một mình trên cõi đời này.
Sau khi hoàn tất đám tang cho ông cụ, mẹ kế cậu đã vội vàng hiến kế, ném cậu về căn nhà ở quê, để đỡ phải nuôi dưỡng.
“Lúc ông cụ còn sống yêu thương nó thế, giờ ông cụ mất rồi, nó phải về căn nhà cũ để chịu tang cho ông cụ ba năm, làm tròn đạo hiếu chứ.”
Cay đắng rằng, người cha ruột thịt của cậu bé cũng cảm thấy đây là một ý hay, không nói hai lời, ngay ngày hôm sau đã ném cậu về quê.
Một mình đứng giữa sân đổ nát, căn nhà cũ đã xập xệ do thời tiết và thời gian tàn phá. Cậu vô thức tìm đường đi vào trong nhà, cuộn tròn trên giường đất lạnh lẽo, tự gặm nhấm nỗi buồn thương của mình.
Cậu mới chỉ là cậu bé mười tuổi, dù đã được ông nội dạy dỗ rất nhiều kiến thức, nhưng đứng trước sự thay đổi quá đột ngột này, cậu vẫn chưa hoàn hồn, chưa kịp thích ứng rằng người ông mà cậu yêu thương và ỷ lại nhất, đã không còn nữa rồi.