Cậu cứ nằm như vậy mấy ngày liền, không hề cử động. Nếu có ai lúc này nhìn vào, sẽ tưởng rằng cậu không còn hơi thở, vì cơ thể cậu phập phồng với một biên độ rất nhỏ, rất yếu ớt.

Bỗng nhiên, có tiếng động từ ngoài cửa. Hóa ra đó là một cô bé đang chơi trốn tìm, thấy cửa nhà mở rộng nên tò mò chạy vào tìm chỗ trốn. 

Khi Hạo Nhiên khó nhọc mở mắt ra, đập vào mắt cậu là một đôi đồng tử tròn xoe, trong veo, đang nhìn vào cậu chăm chú. 

Cơ thể cậu vô thức rụt lại, đầy sự phòng bị và kháng cự.

“Anh đói sao?” 

Cô bé cất giọng trong trẻo và non nớt, không để cậu trả lời, cô lại tiếp tục nói:

”Chắc là anh đói đấy, em vừa nghe tiếng bụng anh kêu lộc cộc, giống y như lúc em đói. Anh đợi một lát nhé.”

Rồi như một cơn gió, cô bé lại chạy vút đi, để lại Hạo Nhiên ngẩn ngơ chưa hiểu có việc gì xảy ra. Chả lẽ là một giấc mơ? 

Trong lúc cậu còn đang khó nhọc suy nghĩ, vừa đối mặt với cơn đói và mệt mỏi của mình thì lại có tiếng bước chân chạy tới.

Một chiếc bánh bao hơi ngả vàng xuất hiện trong tầm mắt cậu.

“Anh ăn đi này, bánh bao nhân thịt đấy. Thỉnh thoảng mẹ em mới làm thôi, em lấy phần của mình cho anh.”

Hạo Nhiên ngước mắt nhìn nơi giọng nói phát ra, đó là một cô bé buộc tóc hai bên, bím tóc của cô bù xù, rối tung lên, chắc vừa chơi gì đó bị kéo ra. 

Bộ quần áo không cũ không mới, hơi ngắn mặc trên người, đôi mắt cô bé vừa to tròn, vừa sáng rực đang nhìn thẳng vào cậu.

Trời đã qua mùa đông rét buốt, nhưng trong không khí vẫn còn hơi lạnh. Kỳ lạ thay, Hạo Nhiên cảm thấy như có luồng ấm áp bao bọc lấy mình. 

Sau một hồi đấu tranh ý chí, lại được sự giục giã của cô bé, cậu đã nhận lấy chiếc bánh bao.

Cậu ăn từng miếng bánh bao thật chậm rãi, như thể đang thưởng thức món ăn sơn hào hải vị tuyệt vời nhất trên đời.

“Em tên là Miên Miên, anh tên là gì?”

“Hạo Nhiên.”

Thế giới của trẻ con thật lạ, chỉ bằng một chiếc bánh bao nhỏ bé, đã kéo hai đứa nhóc lại gần nhau, trở nên thân thiết. Năm đó cậu bé mới mười tuổi, cô bé vừa tròn sáu tuổi.

Những ngày tháng sau này, dân làng luôn nhìn thấy cảnh, một cậu bé gầy gò đi lên núi tìm đồ ăn, theo sau cậu là bóng dáng loắt choắt của một bé gái như cái đuôi chó bám sát.

Cả tuổi thơ của hai đứa trẻ trôi qua bên nhau, những ngày tháng cậu bé tìm quả dại, nấm rừng, bắt gà rừng, thỏ rừng nấu cho cô bé ăn. 

Những lúc cậu luyện võ, cô bé ngồi bên cạnh cầm nhánh cây, viết những nét nghuệch ngoạc trên phiến đá. Đó là những chữ cái cậu bé đã dạy cô. 

Cậu đã gieo vào đầu óc cô những kiến thức xa lạ, vẽ cho cô một ước mơ tiến về phía trước. 

Cả hai không biết rằng, bánh xe vận mệnh sẽ đưa họ đi những con đường đầy chông gai mà day dứt cả cuộc đời, nhưng họ vẫn hướng về nhau mà bước tiếp.

Suốt tuổi thơ của cô bé Miên Miên đều ở trong vòng bảo vệ của Hạo Nhiên. 

Nhà nông khó khăn, bố mẹ và anh trai phải làm lụng vất vả từ sáng sớm đến tối mịt. Em trai cô bé được gửi sang nhà hàng xóm.

Cô bé như con cún chạy khắp nơi quanh làng. Nhưng từ khi cậu chuyển đến, cô bé trở nên béo hơn. 

Cô lớn lên nhờ những con vật trong rừng mà cậu bé bẫy được, nhờ nấm rừng và quả dại. Cậu thường xuyên nấu cho cô bé ăn no nê thịt cá. 

Ở làng này, không ai địch lại được cậu về khả năng săn thú hay bắt cá. Cậu như có sự nhạy bén trời sinh của thợ săn.

Sau này khi lớn lên và chia xa, nhớ lại những năm tháng thơ ấu, cả hai đều cảm thấy đây là thời gian vui vẻ, hạnh phúc nhất đời mình. 

Những cô bé, cậu bé vô tư hồn nhiên, không cần biết đến thế giới người lớn ngoài kia có nhiều điều phức tạp, không cần hiểu những đau đớn tình ái.

Bọn chúng chỉ cần trao cho nhau sự ấm áp một cách ngây thơ và đơn thuần nhất. 

Giá như... không bao giờ cần phải lớn lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play