Năm cậu bé mười ba tuổi, người mẹ kế đã lâu không gặp, kể từ khi ông nội mất đã vội vàng ném cậu về đây, bỗng nhiên lại xuất hiện.
Đúng lúc cậu cùng Miên Miên đi câu cá về, cả người cô bé ướt sũng, ôm con cá to đùng đang dãy dụa trên tay, nụ cười rực rỡ trên môi, luôn miệng gọi anh trai.
Cậu không đoán được ý định của người phụ nữ này khi đến đây, cậu cũng lười để ý. Đây chỉ là một người lạ qua đường mà thôi.
Nhưng bà ta không buông tha cậu, có vẻ muốn ràng buộc cậu ở vùng quê nhỏ bé này suốt đời nên cố ý gán ghép, ngỏ ý cho cậu và cô bé đính hôn từ nhỏ.
Một cậu bé mười ba tuổi với một cô bé chín tuổi cứ thế bị ràng buộc cuộc đời với nhau, bố mẹ cô bé thấy mẹ kế cậu ăn mặc sang trọng, lại tha thiết muốn đính ước hai nhà nên cũng vui mừng nhận lời.
Từ đó về sau, cậu luôn coi cô như vợ nhỏ của mình mà nuôi nấng, còn quan tâm chăm sóc cô hơn cả trước đây. Bóng dáng một lớn một nhỏ ghi dấu trên từng cành cây, ngọn cỏ, từng con đường nơi vùng quê nhỏ bé.
Cậu nghĩ rằng, vậy cũng tốt, ít ra cậu cũng có một gia đình. Người mẹ kế này làm được một điều không tệ lắm.
…
Thời gian thấm thoắt trôi đi. Cô bé năm nào giờ đã trổ mã thành thiếu nữ mười tám xinh đẹp đầy sức sống. Cậu bé cũng trở thành chàng trai hai mươi hai tuổi tuấn tú, chững chạc.
Suốt mấy năm nay, anh vừa săn thú lấy tiền, vừa làm các công việc lặt vặt trên thị trấn để nuôi cả hai ăn học.
Hiện tại, cô đã tốt nghiệp cấp ba, còn anh tốt nghiệp trường nghề sửa chữa xe.
Bằng vào sự thông minh và linh hoạt của mình, anh đã giành được công việc lái xe đường dài.
Thỉnh thoảng anh kết hợp buôn bán thêm đồ ở khắp nơi, cũng kiếm được những khoản tiền lớn, thoải mái trang trải cuộc sống của cô và anh.
Thiếu nữ mười tám tuổi xinh đẹp như nụ hoa chớm nở, vẫn lẽo đẽo sau lưng anh như ngày còn bé.
Hai người có thói quen ngắm sao trên mái nhà. Khi đó, anh sẽ chỉ cho cô chòm sao bắc đẩu. Anh bảo khi cô lạc lối, hãy ngẩng lên trời tìm chòm sao này, nó sẽ dẫn cô về nhà.
Suốt năm tháng tuổi thơ của cô lớn lên trong vòng tay anh. Cô ngỡ rằng anh với cô là tình cảm anh em, còn thân hơn cả ruột thịt.
Bất cứ điều gì dù vui vẻ hay sầu muộn, cô đều tâm sự với anh, thay vì với mẹ hay anh trai. Cô giành cho anh niềm tin tuyệt đối.
Anh cũng nhạy cảm phát hiện ra tình cảm của cô giành cho anh không giống như vị hôn phu, mà như là một người anh trai.
Anh nghĩ, cô còn nhỏ nên chưa định giải thích cho cô ngay, sẽ khiến cô sợ hãi. Hai năm nữa, đợi cô trưởng thành hơn một chút, anh sẽ nói rõ tình ý của mình với cô, ngỏ ý cưới cô về nhà, cho cô một đám cưới hoành tráng nhất, để cô vui vẻ và rạng rỡ mà gả cho anh.
Nhưng đôi khi, số phận mỗi người đã được trời cao định đoạt sẵn. Anh tính toán rất tốt cho tương lai hai người, nhưng nhân tính lại không thắng nổi trời định.
Vào một ngày đầu đông, không khí đã se lạnh, cô chạy sang nhà anh, leo lên giường đất. Cô thần bí kể với anh rằng, cô có người yêu rồi, muốn chia sẻ niềm hạnh phúc với anh.
Nụ cười của cô lúc ấy thật rạng ngời, đó là vẻ ngoài xinh đẹp nhất của cô gái mới biết yêu.
Anh sững sờ, mất một lúc lâu mới định thần lại được. Anh nghe cô kể về chàng trai cô mến mộ.
Hóa ra, họ đã quen nhau hơn nửa năm rồi. Vào ngày đạp xe lên thị trấn mua đồ cho mẹ, xe cô bị hỏng giữa đường, xung quanh là rừng núi ít người qua lại.
Cô gấp đến suýt khóc thì đúng lúc chàng trai đó đi qua. Thế là hai người quen nhau, rồi dần dần thân thiết.
Cô hạnh phúc kể với anh rằng, hôm qua chàng trai đã chính thức ngỏ lời yêu cô. Cô hỏi anh, cô có nên nhận lời yêu chàng trai đó không. Rằng anh ấy tốt bao nhiêu, anh ấy dịu dàng thế nào.
Chàng trai đó làm nhân viên trong một cơ quan nhà nước ổn định. Bố mẹ đều là công chức, nhà chỉ có anh ấy với em gái.
Cô về làm dâu sẽ không cần chịu khổ. Vậy mà cô gái của anh, lại đã nghĩ đến việc về làm vợ với một người đàn ông khác.
Anh nhìn cô, lòng đầy chua xót. Anh hiểu rằng cô không hề yêu anh, có lẽ sẽ không bao giờ yêu anh. Nếu anh ép cô, liệu có khiến cô hận anh không.
Lòng anh rối như tơ vò với đủ thứ suy nghĩ, cô về lúc nào anh cũng không hay biết.