Tối hôm đó, lúc cô định chạy sang nhà anh tâm sự như thường lệ thì bị bố mẹ bắt gặp, đã ngăn cản cô lại. 

"Hồi trước con vẫn sang đấy, bố mẹ có nói gì đâu. Sao hôm nay lại ngăn cản con." Cô giậm chân phàn nàn.

Bố mẹ cô nhìn con gái ngây thơ thì đau đầu, hết sức khuyên răn cô.

“Bây giờ hai đứa đã trưởng thành, không còn giống ngày xưa nữa, phải tránh tị hiềm. Con còn muốn cưới cậu trai kia nữa không hả.”

Nhắc đến người yêu, cô đỏ mắt hờn dỗi, dùng dằng quay vào nhà. 

Nhưng đêm hôm ấy, cô vẫn lén bố mẹ chạy sang nhà anh, nũng nịu đòi anh đưa cô lên mái nhà, tâm sự như hồi còn bé.

Anh nghĩ đây là lần gặp nhau cuối cùng, nên cũng chiều theo ý cô. “Coi như đây là lời tạm biệt với cô gái nhỏ.”

Hôm ấy, cô tâm sự với anh về chàng trai kia, cô nói anh ta đã ôm hôn cô. Người con gái anh trân trọng suốt bao năm, đã thuộc về một người đàn ông khác. 

Cố nuốt cảm giác đau đớn thấu tâm can xuống thật sâu, anh chân thành khuyên cô rất nhiều việc.

“Miên Miên, sau này em phải tự chăm sóc bản thân, nghe không? Em sẽ cưới chồng, nhà chồng không giống như nhà mình, sẽ không có người chiều chuộng em như bây giờ. Em phải trưởng thành hơn.”

Đây có lẽ là lần cuối cùng anh làm được điều gì đó cho cô. Sau này anh đã không còn tư cách đấy nữa. Trước khi cô ra về, anh nhìn sâu vào mắt cô, nói lời tạm biệt.

"Miên Miên, Tạm biệt!”

Cô cười tươi, cũng chào tạm biệt lại anh. Nhưng cô đâu biết rằng, với cô đây chỉ là câu chào thông thường, còn với anh nó là lời chấm dứt cho mối tình đơn phương của mình. 

Từ nay về sau, anh và cô mỗi người sẽ đi trên con đường riêng biệt, khoảng cách sẽ mỗi ngày một cách xa. 

Cô sẽ làm vợ người ta, còn anh sẽ vì cô mà bảo vệ lãnh thổ, bảo vệ mảnh đất này yên bình.

Anh đứng lặng người rất lâu rất lâu ngoài cổng, đến khi bóng dáng cô hoàn toàn biến mất trong đêm đen, anh vẫn còn đứng đó. Anh không cảm nhận được cái lạnh nữa.

Từ nay... anh đã không còn nhà nữa rồi…

Hai lần mất đi ngôi nhà của mình, lần trước là mái ấm được ông bà nội che chở, còn lần này là cô. 

Cuộc sống sau này của anh, đi được đến đâu thì đi thôi. Anh như còn thuyền lênh đênh trên biển, không có bến bờ neo đậu. 

Bóng dáng anh cô đơn hòa quyện cùng đêm đen rét buốt.

Rất nhanh sau đó, anh đã hoàn thành thủ tục bán nhà. Ngày ra đi, anh chỉ mang theo một ba lô đựng hai bộ quần áo và ít tiền tài. Còn lại anh đều không mang theo.

Một người đã không có nhà để về, thì đồ đạc ngoài thân làm gì có giá trị nào nữa. Anh sang nhà cô, gửi chìa khóa cho bố mẹ cô và nói lời chào tạm biệt.

Cô đã đi chơi từ sớm, nhưng cả nhà cô hôm nay đều ở nhà. Mọi người tiễn chân anh, vừa áy náy với anh, vừa không nỡ chia xa vì tình cảm gắn bó bao năm với chàng trai mà họ đã tận mắt nhìn lớn lên. 

Họ đứng nhìn theo bóng lưng đi xa của anh mà thổn thức. Anh quả là người đàn ông rất tốt, nhưng anh không thích hợp với cô.

Vậy là, anh và cô đã chính thức rời xa bánh xe vận mệnh của nhau, sau này sẽ không gặp lại nữa…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play