Tập đoàn Trường Thanh – nơi Chung Hạo Quân làm việc – là một đế chế trái cây thực thụ, với chuỗi siêu thị Trường Thanh, cửa hàng trái cây Trường Thanh, nhà máy trái cây đóng hộp… và cả một hệ sinh thái trồng trọt quy mô lớn. Hầu hết các sản phẩm trái cây mà họ kinh doanh đều đến từ chính nông trại của mình.
Tuy vậy cũng có một số loại trái cây được mua từ các nhà vườn. Là trưởng phòng thu mua, Chung Hạo Quân thường xuyên đi khắp cả nước để tìm kiếm các nhà cung cấp trái cây chất lượng cao. Ngoài việc tìm những giống trái cây mà Trường Thanh chưa trồng được, bộ phận thu mua còn chuyên nhập các loại trái cây có giá trị dinh dưỡng cao để sản xuất thành các hộp quà trái cây, dành riêng cho khách hàng giàu có.
Ngay tại nông trại của Tập đoàn Trường Thanh cũng có hai giống trái cây đặc biệt nổi trội. Dù số lượng cây không nhiều, chỉ khoảng hơn chục cây mỗi giống, nhưng đến mùa thu hoạch thì không bao giờ lo ế, vì lúc nào cũng được đặt mua trước, cháy hàng liên tục.
Phòng thu mua mà Chung Hạo Quân quản lý có mối quan hệ rất thân thiết với phòng kiểm nghiệm. Mỗi khi tìm được loại trái cây chất lượng cao, bên thu mua đều sẽ mang mẫu về cho phòng kiểm nghiệm tiến hành phân tích thành phần, đánh giá chất lượng, sau đó mới tiến hành các bước ký kết hợp đồng tiếp theo.
Phòng kiểm nghiệm có khoảng mười người. Hôm đó, Chung Hạo Quân mang theo hơn bốn mươi quả táo về, trong đó có một nhân viên tên là Đỗ Thành người mới tốt nghiệp đại học, vừa được tuyển vào làm thực tập sinh chưa lâu.
Vì là người mới, nên cậu ta vẫn đang trong giai đoạn thực tập. Hôm đó, sau khi nhận được bốn quả táo từ Chung Hạo Quân, Đỗ Thành là người đầu tiên nếm thử. Vừa cắn vài miếng đã bị hương vị thơm lừng và đậm đà của táo làm cho sửng sốt. Làm việc tại phòng kiểm nghiệm, bình thường thứ tiếp xúc nhiều nhất chính là trái cây, thế nhưng chưa từng có loại nào khiến cậu ta ấn tượng mạnh như thế này.
Mà phúc lợi của Tập đoàn Trường Thanh cũng rất tốt. Vì có cả nông trại và chuỗi cửa hàng riêng, nên bình thường Đỗ Thành cũng thường xuyên mua trái cây trong chuỗi cửa hàng Trường Thanh. Mỗi lần mua, cậu ta đều chọn loại đắt tiền nhất, chất lượng cao nhất. Ấy vậy mà không một loại nào sánh được với quả táo vừa ăn.
Sau khi ăn xong một quả táo, theo phản xạ nghề nghiệp, Đỗ Thành liền mang một quả táo khác vào phòng thí nghiệm. Tuy rằng quản lý Chung không nói rõ rằng nhà cung cấp trái cây này sẽ hợp tác với công ty họ, nhưng với hương vị ngon như vậy, cậu ta vẫn muốn kiểm tra các chỉ số thành phần dinh dưỡng của nó.
Vì việc này không nằm trong nội dung công việc chính, nên Đỗ Thành chỉ tranh thủ thời gian nghỉ để làm thí nghiệm. Phải ba ngày sau, kết quả phân tích mới có. Khi nhìn vào bảng báo cáo với các chỉ số thành phần, Đỗ Thành vừa kinh ngạc vì giá trị dinh dưỡng của quả táo này quá cao, liền lập tức đem báo cáo đưa cho trưởng phòng của họ - Giả Giai Yên.
Sau khi xem báo cáo, Giả Giai Yên lập tức sao một bản, bản chính giao cho thư ký tổng giám đốc của Tập đoàn Trường Thanh, còn bản sao thì cầm theo đến phòng thu mua, tìm thẳng tới Chung Hạo Quân.
Cũng may gần đây Chung Hạo Quân vừa đi du lịch về, mấy ngày nay vẫn ở văn phòng, nếu không thì Giả Giai Yên chỉ có thể gọi điện thoại báo tin.
“Ồ, Giám đốc Giả hôm nay mặt mày tươi như hoa, có chuyện gì vui sao?” Chung Hạo Quân thấy cô đến mà không báo trước, liền trêu một câu.
“Có chuyện vui thật đấy, chuyện vui to đùng luôn.” Giả Giai Yên đặt bản báo cáo thí nghiệm lên bàn anh, rồi ngồi xuống ghế sofa: “Hạo Quân à, không ngờ cậu chỉ đi chơi một chuyến mà lại vớ được của báu. Cậu xem mấy quả táo mà cậu mang về lần này đi, hàm lượng dinh dưỡng cao đến mức này, nếu để mấy phu nhân hay tiểu thư nhà giàu biết được, chắc chắn sẽ tranh nhau mua tới phát cuồng.”
Chung Hạo Quân cầm lấy bản báo cáo, còn chưa kịp xem kỹ, đã bị lời cô chọc cười: “Đâu đến mức chị nói vậy, đúng là táo ăn ngon thật, nhưng cái nơi tôi đi du lịch ấy, chị không biết nó hẻo lánh cỡ nào đâu. Nhiều lúc điện thoại còn không có sóng, đừng nói tới mạng internet. Cái khách sạn tốt nhất ở đó còn thua mấy nhà nghỉ bình dân trong thành phố mình.”
Anh thở dài: “Mà nói thật, nơi đó nghèo lắm, cả huyện trung bình một năm mỗi hộ thu nhập chỉ hơn chục ngàn. Phát triển thì lạc hậu thật, nhưng chính vì thế mà môi trường lại tốt, không khí trong lành, lượng ion âm trong không khí cũng cao. Ở đó hai ngày mà thấy người khỏe hẳn ra.”
“Có điều, nghèo quá cũng khổ, chẳng có gì để giải trí, tôi muốn lên mạng cũng không tìm được chỗ nào có. Nói chung là có cái tốt, có cái dở. Lần sau mà đi du lịch, tôi sẽ né mấy chỗ kiểu xuyên không về thập niên 80 như vậy ra. Cũng may lần này tự lái xe, chứ đi phương tiện công cộng chắc stress chết mất.”
“Vùng sâu vùng xa cũng không thể trách được, kinh tế chưa phát triển, nhiều thanh niên trai tráng ở các làng chỉ có thể ra thành phố làm công nhân. Cậu cũng đừng vội chê, mau xem báo cáo thí nghiệm đi. Chắc chắn sẽ khiến cậu bất ngờ hơn nữa.” Giả Giai Yên vừa nói, vừa cầm một quả cam từ trên bàn lên, thúc giục.
Nội dung báo cáo thí nghiệm không nhiều, chủ yếu là các chỉ số thành phần của quả táo. Là một người quản lý phòng thu mua, Chung Hạo Quân rất rõ về các chỉ số thành phần của các loại trái cây, cộng thêm báo cáo cũng có chỉ số so sánh với các loại táo thông thường, chỉ cần nhìn vào là thấy rõ.
Nhưng chính vì có sự so sánh này mà anh hoàn toàn bị choáng ngợp. Các chỉ số thành phần vượt xa táo thường tới gấp ba lần, điều này đã là bất ngờ, thế mà quả táo này còn chứa cả tinh chất thanh nhan một thành phần làm đẹp tự nhiên được tầng lớp thượng lưu, đặc biệt là phái nữ ưa chuộng, giúp làm chậm quá trình lão hóa.
Chung Hạo Quân nhớ lại, ở đất nước Tát có một loại quả gọi là “quả làm đẹp”, chính vì phát hiện có tinh chất thanh nhan mới có tên gọi như vậy. Nhưng tiếc là cây giống này yêu cầu môi trường trồng rất khắt khe và cực kỳ khó sống sót, hiện nay số lượng cây làm đẹp ở Tát quốc chỉ còn vài trăm cây, mỗi năm chỉ thu hoạch được vài vạn cân. Mặc dù Tát quốc luôn nghiên cứu cách khắc phục khó khăn trong việc trồng cây làm đẹp, nhưng nghiên cứu đã nhiều năm mà không có tiến triển gì.
Thế nhưng chỉ với vài chục tấn quả làm đẹp mỗi năm, nó vẫn khiến các phụ nữ khắp thế giới tranh nhau đổ máu mà mua, một quả chỉ bằng kích thước của một quả nho mà giá đã lên tới vài ngàn. Trong khi đó, tinh chất thanh nhan trong một quả làm đẹp không bằng mười phần của quả táo này.
“Cái này…” Chung Hạo Quân nhìn lâu, nhìn vào dữ liệu trong báo cáo, rồi thở dài một hơi. Anh thật không ngờ chỉ một quả táo lại mang đến bất ngờ lớn đến vậy.
“Khoan đã, để tôi bình tĩnh lại đã!” Chung Hạo Quân đặt báo cáo xuống, cầm điện thoại lên, suy nghĩ một chút lại đặt xuống, rồi đứng dậy đi tới bên cạnh Giả Giai Yên, hỏi: “Cậu nói quả làm đẹp chỉ to như quả nho, giá thị trường đã mấy ngàn, trong khi quả táo này lớn gấp nhiều lần và hàm lượng tinh chất thanh nhan còn cao hơn, chúng ta bán một triệu một quả có được không?”
Giả Giai Yên cũng hít một hơi thật sâu, tức giận nói: “Cậu bây giờ quan trọng nhất là không phải là mau chóng liên lạc với anh chàng bán táo kia sao?” Cô dừng lại một chút, “Chắc cậu không quên xin số điện thoại của anh ta chứ?”
“Làm sao có thể.” Chung Hạo Quân bị Giả Giai Yên nhắc nhở mới nhớ ra rằng điều quan trọng nhất bây giờ là phải liên lạc với anh chàng bán táo kia. Anh vội vàng đứng dậy đi về phía bàn làm việc, cầm điện thoại lên lướt qua danh bạ, anh chợt nhớ ra là mình quên hỏi tên của anh chàng bán táo. Anh tiếp tục lướt qua từng cái tên trong danh bạ, cuối cùng mắt dừng lại ở một cái tên ghi chú là “anh chàng bán táo”. Chính là cậu ta rồi.
Anh liền ấn vào số điện thoại, nghe thấy tiếng tút tút trong điện thoại, bất giác cảm thấy một chút lo lắng, cảm giác này khiến anh nhớ lại những ngày mới vào công ty. Làm một người mua hàng, trước giờ chỉ có người bán trái cây tìm anh, chưa từng có tình huống như bây giờ, anh lại là người tìm cách liên lạc với người khác để ký hợp đồng.
Điện thoại reo khá lâu, lúc mà Chung Hạo Quân tưởng rằng người kia không nghe thấy, chuẩn bị gọi lại sau, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng điện thoại được kết nối và một giọng nói vang lên: “Alo.”
Lúc này, Hạ Thao Triển vừa bán xong hai cân lê, lấy tiền bỏ vào túi nhỏ của mình. Chiếc điện thoại bên cạnh đã reo một lúc. Sau khi tiễn khách, cậu lập tức cầm điện thoại lên xem, nhìn thấy số điện thoại ghi chú là “Đại gia”, lập tức nghĩ đây là cuộc gọi làm ăn đến rồi!
Cậu vội vàng nhận điện thoại, điều chỉnh lại tâm trạng và dùng giọng lịch sự nhất nói: “Alo.”
Hà Thiệu Thần không biết rằng đối diện, Chung Hạo Quân cũng đang cảm thấy căng thẳng, nghĩ rằng có lẽ đại gia này sẽ tiếp tục mua táo của cậu, nếu vẫn mua số lượng như lần trước, thì táo trên cây sẽ nhanh chóng được giải quyết.
“Chào cậu.” Chung Hạo Quân cũng cố gắng bình tĩnh lại, bản năng của một thương nhân khiến anh lấy lại sự tự tin: “Không biết cậu có nhớ, hơn một tuần trước tôi đã mua hai sọt táo của cậu không?”
“Nhớ chứ!” Làm sao có thể quên được, ở Dĩ Huyện không có ai như anh, một người hào phóng ngay lập tức mua cả hai sọt táo, hai cái sọt cũ kỹ mà anh ấy còn trả đến 100 đồng.
“Vậy tôi có thể hỏi một chút, loại táo như thế này, nhà cậu còn bao nhiêu?” Mặt tuy hơi lo lắng, nhưng giọng nói lại rất điềm tĩnh, mang một chút cảm giác “Nếu số lượng ít quá thì thôi”.
“Còn rất nhiều, nhà tôi có tổng cộng mười cây táo, mỗi cây ít nhất cũng ra hơn một trăm ký quả.”
Chung Hạo Quân nghe đến đây, lòng chợt lạnh đi. Chỉ có mười cây táo, tổng cộng chỉ có khoảng hơn 1 tạ, mỗi quả táo nặng chừng nửa cân, tức là tổng cộng cũng chỉ có bốn, năm nghìn quả táo thôi. Thực sự số lượng này là quá ít! Vì đối với phái nữ, việc duy trì vẻ trẻ trung là rất quan trọng, do đó thị trường cho loại táo này sẽ rất rộng. Bốn, năm nghìn quả táo, mỗi người một quả cũng không đủ để chia hết!