Hà Thiệu Thần ngồi trên ghế, chán nản dõi theo dòng người qua lại.

Ánh nắng buổi sáng sưởi ấm con người, ngồi trên ghế dựa, làn gió nhẹ lướt qua mặt mang theo chút hơi ấm. Trên chiếc xe ba bánh bên cạnh có hai sọt táo là hàng hóa chuẩn bị mang ra bán hôm nay. Vì đường núi gập ghềnh, táo trong sọt cọ xát vào nhau nên hình thức không được đẹp lắm.

Mùa này là mùa táo chín rộ, cũng giống như Hà Thiệu Thần, quanh đây đậu một loạt xe ba bánh, trên xe chất đầy các loại trái cây mùa vụ như táo, quýt, hồng, táo tàu, lựu.

Chỉ là trái cây trên xe của những người khác bóng bẩy, mượt mà, không bị dập hay xước. So với cảnh vắng vẻ bên xe của Hà Thiệu Thần, các quầy trái cây khác vẫn có vài khách dừng lại hỏi mua.

Cậu lấy điện thoại ra khỏi túi, xem tin tức một lúc, chơi vài trò chơi, cuối cùng cũng có một khách dừng trước xe.

Cậu vội cất điện thoại, lục một túi nilon từ cạnh sọt táo, chào mời: “Táo chỗ tôi ngon lắm, mà giá lại rẻ, chỉ một đồng rưỡi một cân thôi.”

Thị trấn nơi Hà Thiệu Thần sống có nền kinh tế không mấy phát triển. So với giá bốn, năm đồng một cân ở thành phố lớn, thì một đồng rưỡi thật sự là quá rẻ. Nhưng nhìn vào những quả táo bị trầy xước kia, người ta lại thấy giá đó cũng không hấp dẫn mấy, giống như hàng giảm giá ế ẩm, vừa xấu mã lại dễ khiến người ta nghi ngờ về chất lượng.

Chung Hạo Quân cầm lên một quả táo, từ xa đã ngửi thấy mùi thơm đặc trưng của táo, rất đậm.

Không phải tất cả táo trong sọt đều bị trầy, có khá nhiều quả còn nguyên vẹn. Nhưng người bán trẻ này lại không tách riêng táo đẹp ra, mà để lớp trên toàn là những quả có khuyết điểm, khiến không ít khách hàng lưỡng lự rồi bỏ sang quầy khác.

Mùi thơm thực sự rất đậm, không phải loại hương do hóa chất tạo ra, mà là hương táo thuần khiết. Là một người chuyên thu mua trái cây, Chung Hạo Quân rất giỏi trong việc phân biệt chất lượng. Lần này đi du lịch một mình, không ngờ lại phát hiện được loại táo ngon thế này ở một nơi hẻo lánh.

Anh chọn ra sáu quả táo còn nguyên, nhìn người thanh niên trẻ dùng đòn cân đo trọng lượng. Những quả táo này khá to, sáu quả đã nặng hơn 2 ký 3.

“Cộng lại là 2 ký 6, anh đưa sáu đồng là được rồi.” Hà Thiệu Thần gỡ túi táo khỏi cán cân, đưa cho khách rồi nhận lấy sáu đồng tiền mặt. Cả buổi chỉ bán được sáu quả táo, thời buổi này khó kiếm tiền quá.

Cậu tiện tay lấy một quả táo trong sọt, móc điện thoại trong túi ra, vừa cắn vừa chơi, miệng đầy hương táo.  Hương vị này, cậu dám tuyên bố là ngon thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất, chỉ tiếc thiên hạ kẻ biết thưởng thức lại quá ít.

Chung Hạo Quân xách bịch táo quay về khách sạn. Thị trấn nhỏ heo hút này chẳng có gì để chơi, điểm cộng duy nhất có lẽ là không khí trong lành. Lần nghỉ phép hiếm hoi, anh chọn đại một chỗ bình yên để thư giãn. Nhưng thật lòng mà nói tới nơi rồi, anh chỉ thấy hối hận.

So với thủ đô, nơi này quá đỗi lạc hậu. Nhiều gia đình thu nhập chỉ khoảng một, hai vạn một năm. Vì nghèo nên không thể ra ngoài, sinh viên đại học cũng chẳng mấy người. Chính vì không ra khỏi được đây, nên thị trấn này càng ngày càng nghèo, người dân cứ thế đời đời ở lại, không thay đổi.

Anh rửa một quả táo, cắn một miếng, ánh mắt bừng sáng. Càng nhấm nháp, càng thấy ngon. Ngay cả những trái cây cao cấp chuyên cung cấp cho giới nhà giàu cũng chưa chắc sánh được với hương vị này.

Không ngờ ở một nơi hẻo lánh như vậy, lại có loại táo thơm ngon đến thế. Lúc này, Chung Hạo Quân đã sớm quên mình đang trong kỳ nghỉ, không thể chờ thêm được nữa mà vội bước ra khỏi phòng, quay lại quầy táo ban nãy.

Giờ cũng gần trưa. Ăn một quả táo rồi, Hà Thiệu Thần cũng không thấy đói. Cậu chỉnh lại ghế, cố gắng ngồi sao cho thoải mái nhất, tốt nhất là nằm xuống được. Thời tiết hôm nay khá đẹp, đầu tháng Mười Một, nhiệt độ không cao, nắng nhẹ vừa đủ ấm, rất thích hợp để chợp mắt buổi trưa.

Chỉ tiếc là táo trong sọt gần như vẫn còn nguyên. Từ sáng tới giờ, chưa kiếm nổi năm chục đồng. Mà ăn trưa, mua cái này cái kia, e là hôm nay phải bù lỗ.

Chỉnh xong cái ghế, cậu nằm dài thoải mái. Thị trấn nhỏ nghèo này có nhịp sống rất chậm. Những thanh niên có chí thì đều đi làm ăn xa, còn những người như anh, chấp nhận thực tại, thì cứ thế ở lại nơi lạc hậu này mà sống cho qua ngày.

Thật ra Hà Thiệu Thần cũng từng nghĩ đến chuyện rời khỏi đây, ra ngoài làm việc. Nhưng bản thân không có sở trường gì nổi bật. Hồi đại học học ngành trồng cây ăn quả – một ngành vốn dĩ đã khó tìm việc. Mà nhà cậu lại có sẵn vườn cây ăn quả, ngành học lại đúng chuyên môn, nên tốt nghiệp xong cứ thế về đây.

Nếu cậu đi rồi, vườn nhà ai sẽ chăm. Mấy cây trong nhà, đứa nào đứa nấy đều yểu điệu, đỏng đảnh lại còn khó chiều vô cùng, không phải ai cũng hầu được. Mà cậu thì, nói sao nhỉ, cũng không nỡ xa tụi nó.

Chờ đến khi số táo trong sọt vơi đi khoảng một phần tư, Hà Thiệu Thần mới định dọn hàng về. Nhìn quanh, những người bán hàng như cậu người thì ngồi tám chuyện, người lại lim dim ngủ gật. Haizz, cuộc sống thật không dễ dàng gì!

Đang cảm thán cuộ sống, tự nhiên trước mặt xuất hiện một bóng đen. Chưa kịp ngẩng đầu, cậu đã buột miệng mời: “Táo ngọt lắm đây ạ, chỉ một đồng rưỡi một cân thôi, bảo đảm…” Ủa? Không phải người lúc nãy sao? Sao quay lại rồi nhỉ. “Anh ơi, anh muốn mua thêm à? Không phải em tự khen chứ táo nhà em là miễn chê luôn đấy.”

Chung Hạo Quân lại cầm lên một quả táo trong sọt. Ngoài mùi vị ra, nếu không bị trầy xước, thì hình thức của quả cũng rất đẹp. “Cậu em, chỗ cậu tổng cộng còn bao nhiêu táo?” 

Chẳng lẽ gặp được khách lớn? Hà Thiệu Thần giật mình, trong lòng phấn khởi cuối cùng cũng có người nhận ra sự đặc biệt của mấy cây táo nhà mình rồi. 

“Em chỉ có mười cây táo thôi, tổng cộng cũng khoảng hơn 1 tấn.”

“Ít quá, xem ra chỉ có thể đi theo hướng hàng tuyển chọn thôi!” Chung Hạo Quân nói nhỏ, Hà Thiệu Thần không nghe rõ.

“Vậy nhé, hai sọt táo này tôi mua hết, cậu giúp tôi chở tới khách sạn Dịch Huyện. Về giá, hai sọt này cộng lại chắc hơn 100 ký tí , tôi trả cậu bốn trăm, được chứ?”

Dĩ nhiên là được! Hà Thiệu Thần gật đầu lia lịa, tháng này coi như không lo ăn uống rồi. Chỉ định bán chút ít rồi về, ai ngờ lại tóm được khách sộp thế này.

Khách sạn Dịch Huyện cách chỗ cậu cũng không xa. Chở khách vip trên chiếc xe ba bánh, Hà Thiệu Thần chạy chưa tới năm phút đã tới nơi. Vừa đến đã thấy chiếc xe BMW đỗ ngay trước cửa. Nhìn xe là biết giá trị không hề nhỏ, không chừng chỉ riêng chiếc xe đó cũng đủ để cậu sống sung sướng cả đời ở Dịch Huyện này rồi. Haizz… thế giới của người giàu, con nhà nghèo như cậu sao hiểu nổi.

Chung Hạo Quân mở cốp xe: “Cậu em, hai cái sọt này cậu bán luôn cho tôi nhé, tôi trả thêm cho cậu một trăm nữa.” Dù tính kiểu gì thì anh cũng chẳng lỗ.

Tiền không từ trên trời rơi xuống, nhưng đã được cho thêm thì Hà Thiệu Thần đương nhiên không từ chối. Cậu gật đầu, kèm theo một nụ cười tươi rói: “Để em giúp anh bê táo lên xe.”

Chung Hạo Quân cũng định phụ một tay, mỗi sọt cũng mấy chục ký. Lỡ sơ ý làm táo va chạm, ảnh hưởng đến hình thức thì anh lại xót. Nhưng ngay sau đó, anh trố mắt nhìn cậu bán táo bê từng sọt một cách nhẹ nhàng, tựa như bông.

“Không ngờ nha, cậu em khỏe phết đấy!” Chung Hạo Quân vỗ nhẹ lên vai Hà Thiệu Thần, thấy cả hai sọt đã được đặt lên xe, liền nói tiếp, “Cậu cho tôi số liên lạc đi, biết đâu sau này chúng ta còn có dịp hợp tác.”

Khách hàng lớn đúng là có con mắt tinh đời, xem ra sau này trái cây trong vườn không lo ế nữa rồi. Gặp được người biết nhìn hàng thật sự không dễ. Từ nay chỉ cần ngồi nhà, sẽ có người mang tiền đến tận cửa, nghĩ đến đó bỗng thấy lâng lâng cả người.

Hai người trao đổi phương thức liên lạc, Hà Thiệu Thần vừa ngâm nga bài hát vừa lái xe ba bánh, đến chợ mua ít nguyên liệu làm phân bón, rồi thong thả chạy về làng.

Cậu sống ở một ngôi làng nhỏ tên là Hạp Thôn, thuộc huyện Dịch. Trong làng chỉ có hơn ba mươi hộ dân, nhưng số người còn ở lại thì rất ít. Thanh niên thì đều đi làm ăn xa, những người có điều kiện thì dọn ra ngoài sống, chỉ còn lại một đám người già, phụ nữ và trẻ con. Ngay cả dịp Tết, làng cũng không đông đúc gì. Vì Dịch huyện là vùng nghèo nên đường làng toàn là đất đỏ, vừa gồ ghề vừa nhiều ổ gà, mỗi lần đi xe qua, Hà Thiệu Thần đều có ảo giác như… mông sắp tách làm đôi.

Chạy chậm rãi gần nửa tiếng, cuối cùng cũng về tới Hạp Thôn.

Ở đầu làng, mấy cụ già đang ngồi tán gẫu. Thấy Hà Thiệu Thần trở về, mắt ai nấy sáng rỡ, ngay lập tức  bỏ dáng vẻ uể oải ban đầu.

“Ơ kìa, Tiểu Thần về sớm thế. Hôm nay bán đắt hả con?” Người nói là bà Trương ở đầu làng, đã ngoài bảy mươi tuổi nhưng còn rất tinh, ánh mắt sáng quắc, lập tức nhận ra hai sọt táo trên xe ba bánh đã biến mất, cả sọt cũng không còn: “Là bán hết sạch rồi à?” Giọng đầy ngạc nhiên.

Là người lớn tuổi ở Dịch huyện, bà Trương rất rõ cái huyện nhỏ, người mua hoa quả vốn đã ít, mà mỗi nhà thường cũng có vài cây ăn trái. Muốn bán hết hai sọt táo phải mất ít nhất một tuần. Giờ mới mấy giờ chứ? Bà Trương ngước nhìn mặt trời, âm thầm tính toán, nhiều nhất cũng mới hơn hai giờ chiều.

Hà Thiệu Thần cười hì hì, thấy bà Trương ngạc nhiên thì trong lòng càng sảng khoái, giọng nói cũng mang theo chút kiêu ngạo: “Dạ đúng rồi, cháu bán hết sạch luôn. Sáng gặp được một khách lạ từ huyện ngoài, chạy xe BMW, mua sạch hai sọt táo.”

“BMW cơ à? Ôi, nghe nói xe đó mắc lắm đấy.” Sự chú ý của bà Trương lập tức chuyển hướng, “Cháu nội tôi bảo chiếc xe đó ngoài kia cũng phải mấy chục vạn, không ăn không uống cả đời chưa chắc mua nổi. Người giàu đúng là ra tay rộng rãi.”

“Chuẩn rồi đấy.” Bà Vương bên cạnh cũng góp lời, quên béng luôn Hà Thiệu Thần đang đứng đó. “Cháu tôi năm ngoái mới tậu chiếc xe con, có mười mấy vạn thôi mà hai vợ chồng phải tích cóp bao năm, giờ vẫn đang trả góp đấy. Còn bảo hiểm, tiền xăng, đủ thứ, mua xe tốn lắm!”

Nghe một lúc, thấy các ông bà đã lạc đề sang chuyện… xe cộ, không còn ai nhớ hỏi chuyện trái cây nữa, Hà Thiệu Thần liền trèo lại lên xe ba bánh, cười nói lớn: “Con về trước nha, các ông bà cứ nói chuyện tiếp ạ.”

Thôn nhỏ chẳng có mấy thú vui, mấy ông bà quanh năm chỉ thích tụ lại tám chuyện, thấy cậu rời đi cũng không để ý, vẫn tiếp tục rôm rả bàn tán chuyện nhà chuyện cửa.

Nhà Hà Thiệu Thần nằm ở cuối làng Hạp Thôn, sau nhà là vườn cây, sau vườn là núi lớn chồng chất. Cậu dừng xe, lấy trong sân ra một cái giỏ rồi đi thẳng về phía vườn.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play