11.
Cửa đóng lại, bên trong mờ ảo, chỉ có duy nhất chiếc bóng đèn nhỏ từ trên đỉnh đầu chiếu rọi.
Tôi bị Chung Tư Dữ siết lấy cổ tay, cả cơ thể anh áp lên người tôi, ép tôi vào cánh cửa thô ráp sau lưng.
Đưa mắt nhìn xung quanh, mọi thứ đều rất sạch sẽ gọn gàng.
Có vẻ, không giống như tưởng tượng của tôi.
Cả căn nhà nhỏ chỉ một một chiếc giường gỗ đơn sơ, một chiếc bàn cùng hai cái ghế nhựa. Bên cạnh giường ngủ là bếp gas đặt dưới đất cùng vài cái nồi và bát đũa. Cách đó vài bước chân là nhà tắm thô không có cửa, chỉ được che chắn bằng một tấm vải cũ.
Hoá ra, Chung Tư Dữ của rất nhiều năm sau, dùng tiền mua tôi, dùng tiền trả nợ cho tôi, còn vì tôi mà kiếm thật nhiều tiền.
Trước đây... Lại khốn khổ như vậy.
Tôi chớp mắt, nhìn Chung Tư Dữ đang áp lên người mình, lí nhí nói: "Cậu nắm cổ tay tôi... Đau quá."
Chung Tư Dữ nới lỏng cổ tay, nhưng vẫn vây tôi trong lòng anh, rồi anh từ từ cúi thấp đầu, vùi mặt vào hõm vai tôi.
Cảm nhận được cơ thể anh run lên từng hồi, tôi vươn tay lên, không chút lưỡng lự vòng qua ôm lấy eo anh.
"Xin lỗi."
"Tiểu thư không sai, sao lại xin lỗi tôi?"
Vì là ở nhà, Chung Tư Dữ chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ đơn giản.
Ôm anh như vậy, tôi có thể cảm nhận từng múi cơ rắn rỏi sau lớp áo.
Vừa xin lỗi xong, giờ lại cảm nhận được thứ này, khiến đầu óc tôi rối tung rối mù.
"Vì tôi mà cậu mới thành ra như vậy, nên tôi phải xin lỗi." Tôi chân thành nói, cùng lúc vỗ vỗ lưng anh.
Chung Tư Dữ cười, hơi thở anh nóng đến mức làm tôi phải run lên.
"Tiểu thư lo lắng cho tôi như vậy, chẳng lẽ là thích tôi rồi?"
Rõ ràng người này chỉ cần chạm một chút là đỏ bừng cả mặt, nhưng thật kì lạ, hôm nay người nắm vị trí chủ động lại trở thành anh, làm tôi lúng túng không thôi.
Chỉ là thật sự không thể phủ nhận, tôi thích Chung Tư Dữ.
Rất thích, rất thích anh.
"Phải, thích lắm, rất thích Tư Dữ..."
Cơ thể Chung Tư Dữ lập tức căng cứng, anh nhanh chóng lùi lại, không tin nổi vào những gì mình vừa nghe thấy.
Bấy giờ tôi mới nhìn rõ, mặt Chung Tư Dữ còn rất nhiều vết thương chưa lành, từ bầm tím đến những vệt máu khô đóng lại thành vảy.
"Chung Tư Dữ." Tôi tủi thân lên tiếng, cố gắng làm cho mắt mình thật đỏ, tốt nhất là phải rặn ra vài giọt nước mắt.
Vì tôi biết rõ, Chung Tư Dữ sẽ bị dáng vẻ này của tôi làm cho mềm lòng.
"Nếu cậu khó chịu, vậy thì tôi sẽ không thích cậu nữa!" Đúng lúc này, cuối cùng tôi cũng rặn ra được hai giọt nước mắt.
Vừa thấy tôi khóc, Chung Tư Dữ đã hoảng loạn đến mức không biết nên đặt tay chân vào đâu cho phải.
Anh lao đến, vươn tay muốn lau nước mắt cho tôi, chỉ là chưa kịp chạm đến mặt, lại vội vàng rụt tay, quay đầu đi tìm thứ gì đó.
Đến khi quay lại, trong tay anh là một tờ khăn giấy.
Lúc này Chung Tư Dữ mới dám lau nước mắt cho tôi.
Nhìn anh nâng niu mình như vậy, khiến tôi nhớ đến quãng thời gian ba năm đó.
Sở dĩ người này thích hôn lên khoé mắt tôi, cũng là bởi anh không muốn thấy Tần Di phải rơi một giọt nước mắt nào.
12.
Kéo chung Tư Dữ gồi xuống chiếc giường gỗ, tôi đưa tay chạm vào trán anh.
Nóng quá!
"Tư... Tư Dữ, cậu sốt rồi."
"Không sao đâu, ngủ một chút là được."
"Vậy cậu ngủ đi, tôi đi mua cháo cho cậu nhé?"
Chung Tư Dữ định từ chối, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của tôi thì đành phải đồng ý.
"Tiểu thư, cô thật sự sẽ quay lại sao?"
Tôi đẩy anh nằm xuống giường, sau đó kéo chăn lên cao.
Rồi cúi đầu thấp xuống, hôn nhẹ lên khoé mắt Chung Tư Dữ trong sự ngỡ ngàng của anh.
"Chắc chắn!"
Ba năm, từng một nụ hôn trộm của Chung Tư Dữ khi tôi say ngủ.
Lúc này, tôi sẽ đáp lại anh từng cái một.
...
Lúc tôi mua cháo về, Chung Tư Dữ vẫn còn ngủ.
Tôi ngồi bên giường ngẩn ngơ nhìn anh, sau lại nhìn xuống bàn tay to lớn đang thò ra khỏi chăn.
Suy nghĩ một chút, liền áp mặt vào đó ngủ một giấc.
Đợi anh tỉnh rồi ăn cháo cũng được.
...
Lúc mở mắt ra, trời đã tối đen.
Chung Tư Dữ đã thức, nhưng lại không gọi tôi dậy.
Tôi ngồi bật dậy, chỉ thấy trên tay anh còn vương lại chút nước miếng của tôi.
Lúc này có cảm giác xấu hổ đến mức chỉ muốn mau tìm một cái lỗ rồi chui xuống.
Chung Tư Dữ thấy tôi cuống lên thì bật cười thành tiếng: "Không sao, tiểu thư ngủ ngon nên mới vậy mà, rất đáng yêu."
Tôi đỏ mặt, quay đi lấy cháo đưa cho anh: "Tôi để vào bình giữ nhiệt, còn ấm đó, cậu mau ăn đi."
Anh liếc nhìn qua lại giữa tôi và bình cháo trên tay tôi, cụp mắt nói nhỏ: "Tay đau."
Tôi hiểu ý, múc một thìa đưa đến bên miệng anh, nhoẻn miệng cười: "Tôi đút cho cậu!"
Cháo vừa đưa vào miệng, Chung Tư Dữ lại khẽ rên lên: "Nóng quá, tiểu thư, miệng tôi rát."
Nhìn vết thương rơm máu bên miệng anh, tôi có chút nghi hoặc.
Suy nghĩ một chút, tôi đưa đến miệng mình nếm thử, cảm thấy chỗ cháo này rõ ràng là ấm!
Nóng ở đâu ra chứ?
Chung Tư Dữ nhìn vào môi tôi chằm chằm không rời mắt, tim tôi đập loạn, một suy nghĩ nhanh chóng vụt qua trong đầu.
Tôi rướn người về phía anh, sau đó vụng về hôn lên môi Chung Tư Dữ.
Bất chợt gáy bị siết chặt, Chung Tư Dữ mạnh mẽ hôn xuống, đưa lưỡi luồn vào, hôn sâu đến mức làm tôi run rẩy không thôi.
Khi mắt tôi đỏ lên vì khó thở, Chung Tư Dữ mới miễn cưỡng buông ra, dè dặt hỏi: "Tiểu thư không ghét chuyện này... Phải không?"
Tôi liếm đôi bị hôn đến mức sưng đỏ, khẽ gật đầu: "Không... Không ghét..."