13.

Tần Giác thật sự bỏ học, không ai biết hắn ta đã đi đâu.

Ban đầu mẹ tôi đau lòng đến mức ngã bệnh, nhưng rồi bà cũng dần chấp nhận được chuyện này.

Bố tôi tìm đến nhà của những bạn học từng bị Tần Giác bắt nạt để xin lỗi và gửi tiền thuốc men.

Là do ông dạy con không nghiêm nên mới để xảy ra chuyện như vậy.

Suốt học kỳ sau, vẫn không thấy tăm hơi của Tần Giác đâu.

Bố mẹ không thấy anh ta, nhưng tôi biết.

Đến tối, khi không có người, Tần Giác sẽ lén lút lẻn vào nhà đem đi mấy món đồ quý giá của hắn bán lấy tiền.

Tôi không nói với bố mẹ, vì chắc chắn khi hắn đã bán hết số đồ có giá trị của mình rồi.

Sẽ quay về rồi lấy danh phận con nuôi ra đòi tiền.

Quả nhiên như tôi nghĩ, một tuần sau đó, Tần Giác đã nghênh ngang bước vào cửa lớn Tần gia chứ không phải lén lút như mọi khi nữa.

Chỉ tiếc, lần này mẹ tôi đã nghĩ thông, bà không còn chút vướng mắc tình cảm nào với hắn.

Thế nên khi hắn vừa xuất hiện, bố không nói không rằng lôi Tần Giác ra ngoài.

Nhất quyết muốn từ mặt hắn.

...

Vết thương trên người Chung Tư Dữ lành dần.

Ngày anh quay lại trường học, mái tóc màu vàng nổi loạn đã được nhuộm về màu đen.

Từ đó, cũng chẳng ai thấy Chung Tư Dữ trốn học đánh nhau hay hút thuốc nữa, mà thay vào đó lại ngoan ngoãn ngồi bên canh Tần tiểu thư, chăm chú nghe cô giảng bài.

Chăm chú đến mức, hai mắt chỉ tràn ngập hình bóng của cô.

14. Góc nhìn của Chung Tư Dữ.

Ba năm kết hôn, tôi luôn phải kìm nén khao khát của bản thân đối với tiểu thư.

Sợ rằng nếu manh động mà phạm phải lỗi lầm, sẽ khiến cô ấy càng thêm ghét bỏ tôi.

Quen nhau từ năm mười bảy, nhưng có lẽ thời điểm đó trong mắt tiểu thư tôi chỉ là con ruồi, con muỗi không đáng để tâm.

Cô ấy đứng trên bục cao,luôn là chú thiên nga kiêu hãnh, rực rỡ.

Không những xinh đẹp khả ái mà còn thông minh tài giỏi.

Bên cạnh cô ấy có anh trai nuôi, dù hắn ta không tốt đẹp như tiểu thư, nhưng ít nhiều lại cùng cô ấy lớn lên.

Hắn nói một câu, không biết là đúng hay sai, tiểu thư nhất định sẽ tin hắn.

Mà tôi của lúc đó, lại chẳng là gì...

Ham chơi, nổi loạn, hút thuốc, đánh nhau,...

Bố mẹ mất sớm, tôi sống nhờ vào tiền trợ cấp sinh hoạt.

Sống một cuộc đời như vậy, căn bản không thể nói là sống.

Cho đến khi Tần Di đến, tôi mới biết hoá ra cũng có thứ đáng để bản thân nỗ lực.

Cũng có thứ làm tôi thấy tự ti.

Cũng có thứ khiến tôi muốn che chở, yêu thương.

Dù có đánh đổi mọi thứ tôi có, dù có đánh đổi cả sinh mạng này vì Tần Di.

Tôi cũng cảm thấy đó là một việc hiển nhiên.

...

Khi tốt nghiệp, Tần Di với thành tích cao ngất ngưởng đã vào cùng trường với tên anh trai nuôi đáng ghét của cô ấy.

Tôi học kém, nhà nghèo, chỉ có thể tìm bừa một nghề kiếm sống qua ngày.

Làm việc cật lực, bữa bỏ bữa ăn, không biết rồi ngày mai sẽ ra sao.

Nhờ vào số tiền giải phóng mặt bằng, tôi mạnh dạn đầu tư làm ăn.

Không ngờ sau vài năm, cuối cùng cũng vươn lên thành một đại gia nhỏ trong giới.

Cứ thế tôi tiếp tục bán mạng làm việc, lại từ một đại gia nhỏ rồi trở thành người giàu nhất bậc nhất thành phố.

Cho rằng có được mọi thứ trong tay rồi, khi gặp lại, có thể khiến Tần Di nhìn Chung Tư Dữ bằng một ánh nhìn khác.

Nhưng thật trớ trêu, gia đình cô ấy phá sản, Tần Giác lại vì tiền mà bán cô ấy đi.

Khi đó tôi không thiếu tiền, thế nên liền tìm mọi cách để đổi lấy Tần Di.

Khoảnh khắc Tần Di lần nữa xuất hiện trước mắt, tôi vui đến mức muốn nhảy cẫng lên, vui đến mức như thể là đứa trẻ vừa được mua cho món đồ chơi mà nó yêu thích nhất.

Chỉ là, tiểu thư của tôi bệnh rồi...

Cô ấy mắc chứng rối loạn lo âu, rất nặng.

Tận mắt nhìn thấy bố mẹ tự sát, bóng ma tâm lý ngày qua ngày ám ảnh lấy Tần Di.

Có một ngày, cô ấy tỉnh táo, nói rằng muốn chúng tôi kết hôn.

Tôi lập tức đồng ý, tiểu thư muốn cưới tôi, đó là thứ dù đến chết tôi cầu cũng không được.

Kết hôn rồi, tôi gọi tiểu thư là Di Di.

Di Di là báu vật, là tín ngưỡng, là tất cả những gì tốt đẹp nhất mà thượng đế có thể ban cho kẻ nghèo hèn là tôi.

Nhưng Di Di của tôi lại không còn là cô gái hoạt bát như năm nào.

Cô ấy cứ khóc mãi, hết khóc rồi lại cười, khiến trái tim này của tôi cũng dần chết theo, đau đến mức ngạt thở.

Đến đêm Di Di mới chịu ngoan ngoãn đi ngủ, nhưng hai mắt lại sưng húp, càng khiến cô ấy ngày thêm tiều tụy hơn.

Tôi ngồi bên cạnh giường ngắm nhìn cô ấy, lại không kìm được lòng mà hôn lên khoé mắt sưng húp vì khóc của Di Di.

Cả đời Chung Tư Dữ sợ nhất là nước mắt của tiểu thư, vì tiểu thư khóc tôi sẽ đau lòng, sẽ tự trách bản thân sao lại không có năng lực để bảo vệ cô ấy chu toàn.

...

Ít lâu sau, tôi gặp tai nạn xe, người gây án không ai khách chính là Tần Giác.

Lúc được đưa vào bệnh viện, trợ lý của tôi băn khoan không biết có nên gọi cho Di Di hay không.

Tôi không có người thân, chỉ có duy nhất cô ấy là bạn đời bên cạnh.

Dù không yêu tôi, nhưng tôi nghĩ chuyện này cũng sẽ gây đả kích đến Di Di.

Trước lúc mất đi toàn bộ ý thức, tôi cố nặn ra một nụ cười, dặn dò trợ lý: "Đừng nói với tiểu thư là tôi gặp tai nạn, cứ nói... Làm việc mệt quá, ngủ một chút thôi..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play