1.
Chung Tư Dữ thích hôn lên khoé mắt tôi, nói những lời dịu dàng một cách vụng về bằng tất cả sự chân thành của anh.
Chung Tư Dữ thích gọi tôi là đại tiểu thư, ân cần chạm vào tay tôi nhưng lại chẳng dám siết chặt.
Chung Tư Dữ thích được tôi ôm lấy, thích được tôi gọi anh một tiếng "chồng ơi" nhưng cả đời lại chỉ nhận được sự lạnh nhạt, thờ ơ của tôi.
Chung Tư Dữ đời này kiếp này yêu Tần Di hơn cả mạng sống, nhưng đến chết vẫn chẳng thể có được tình cảm của tôi.
Một đời của Chung Tư Dữ lặng lẽ và âm trầm.
Mà tôi là ánh sáng, là hy vọng, là tín ngưỡng, là tất cả những gì tốt đẹp nhất mà anh vĩnh viễn không thể chạm đến.
Những điều này vốn luôn được người đàn ông ấy giấu kín, chưa từng để ai biết được.
Chỉ đến khi anh chết vì làm việc quá sức, tôi mới biết Chung Tư Dữ lại có một mặt yêu tôi đến vậy.
Trong quyển sổ nhỏ luôn được giấu kín dưới ngăn bàn, anh viết từng câu từng chữ yêu tôi hàng trăm vạn lần.
Rằng Chung Tư Dữ của thời niên thiếu điên cuồng nổi loạn, vì một nụ cười thoáng qua của tiểu thư mà đem theo nhung nhớ.
"Hôm nay tiểu thư thật đẹp, tôi được ngồi cạnh cô ấy, hạnh phúc quá."
"Tiểu thư ngủ gật trong lớp, gương mặt lúc say ngủ sao lại đáng yêu như vậy?"
"Tiểu thư vô tình chạm vào tay tôi, thật mềm..."
"Hình như tiểu thư rất ghét tôi, ngay cả nhìn... Cô ấy cũng không muốn."
Từ những lời thổ lộ non nớt của những năm tháng thanh xuân, rồi đến thời điểm tôi trở thành vợ của anh.
"Kiếm nhiều tiền một chút, để Di Di không phải chịu khổ."
"Hôm nay Di Di nhìn tôi một cái, có phải... Cô ấy đã bắt đầu thích tôi rồi không?"
"Di Di chê tôi thô kệch dốt nát, vĩnh viễn không thể tốt bằng anh trai nuôi của cô ấy."
"Di Di, xin em... Đừng ghét bỏ anh..."
Tình cảm vụng về ngày một lớn dần, trở nên mất kiểm soát, càng khó mà kiềm chế.
Là yêu đến chết đi sống lại, là yêu tiểu thư đến mức có thể đánh đổi mọi thứ anh có.
Chỉ tiếc, tiểu thư cao quý như vậy.
Làm sao có thể để mắt đến một kẻ thấp kém như Chung Tư Dữ.
Huống hồ, là yêu anh đây?
2.
Gia đình phá sản, anh trai nuôi bất chấp tất cả để đoạt lấy chút tài sản còn sót lại.
Hắn bán tôi cho người đàn ông giàu có bậc nhất thành phố, đổi lấy số tiền lớn để hắn an tâm sống sung túc cả đời.
Khi đó, tôi mới biết người mà tôi nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ hơn mười năm.
Vừa xem là anh trai tốt, vừa dành cả trái tim chân thành đem lòng yêu thích lại là kẻ tệ hại đến vậy.
Hắn có được tiền thì lập tức bỏ trốn, để lại tôi cùng số nợ khổng lồ cả đời không thể trả hết.
Sau khi phá sản, bố mẹ tự sát, còn chẳng có được một nơi yên nghỉ đàng hoàng.
Rơi vào cảnh nhà tan cửa nát, tôi từng nghĩ hay mình cũng chết đi.
Những người quan trọng nhất với Tần Di không còn ai, tôi sống tiếp thì có ích gì?
Từ trên cao rơi xuống vực thẳm, hoá ra lại có cảm giác đau đến mức xương cốt vỡ vụn.
Ấy vậy mà, Chung Tư Dữ xuất hiện.
Trở thành cọng rơm duy nhất cứu lấy mạng sống của tôi.
Anh mua tôi lại từ tay anh trai nuôi bằng số tiền lớn.
Giúp gia đình tôi trả nợ.
Còn nâng niu tôi trong lòng bàn tay như báu vật trân quý nhất đời anh.
Chung Tư Dữ cho tôi một cuộc sống sung túc, nhưng tôi chưa bao giờ công nhận tình cảm ấy của anh.
Bởi trong mắt Tần Di, người này vẫn giống hệt như năm đó, vừa thô kệch lại dốt nát.
Dù anh có được những thứ này, dù trở thành người đàn ông mà tất cả cô gái đều ao ước.
Tôi cũng chỉ thấy Chung Tư Dữ thật sự đáng ghét.
Kết hôn ba năm, tôi không cho phép anh chạm vào người mình, luôn nhìn anh bằng ánh mắt khinh thường ghét bỏ.
Nhưng Chung Tư Dữ có đủ kiên nhẫn, anh không ép buộc tôi mà ngược lại còn thuận theo một cách triệt để.
Người đàn ông ấy hệt như năm đó, sẽ dịu dàng gọi tôi là tiểu thư, sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt chứa đựng bao khao khát, cũng sẽ dùng cả trái tim chân thành mà yêu tôi.
Thật sự, khiến tôi không biết phải làm sao để đối diện với những chuyện thế này.
Là mở lòng đón nhận tình cảm của anh, hay cứ như vậy, giữ khoảng cách với anh cả đời.
Giằng xé suốt ba năm.
Cho đến một ngày, bọn họ nói rằng chồng tôi - Chung Tư Dữ.
Chết rồi...
Là chết vì làm việc quá sức.
3.
Cho rằng mình không yêu Chung Tư Dữ.
Nhưng khi anh qua đời, trái tim vừa cảm nhận được chút ấm áp của tôi lại trở nên lạnh lẽo.
Ở trong phòng làm việc của anh rất lâu, tôi tìm được một quyển sổ nhỏ không mấy nổi bật dưới ngăn kéo bàn làm việc của anh.
Trong đó là tất cả tâm tình giấu kín suốt những năm qua mà Chung Tư Dữ dành cho tôi.
Từ lần đầu gặp gỡ, cho đến khi tôi trở thành vợ của anh.
Tình cảm bị giấu nhẹm như món bảo vật, sự khao khát đến mức có thể xem là bệnh hoạn của anh, tất cả mọi thứ đều là vì Tần Di mà có bị anh chôn vùi.
Lại từng chút một bị tôi đào bới, đem ra ánh sáng phơi bày.
Ngẩn ngơ đọc hết những dòng chữ nguệch ngoạc, tôi chẳng cảm nhận được gì.
Rõ ràng không buồn cũng không vui, nhưng nước mắt lại rơi lã chã, làm ướt nhoè cả trang giấy trắng.
Năm tháng đổi dời, chỉ tiếc kiếp người ngắn ngủi...
Mà tôi, cũng đã bỏ lỡ mất một người đáng để trân trọng.
...
Tháng sáu trời đổ mưa, từ lất phất đến nặng hạt.
Thanh âm rào rào cùng mùi hương ẩm mốc của rêu xanh khiến tôi bừng tỉnh khỏi giấc mơ xưa cũ.
Trên bục giảng, giọng thầy giáo vang lên đều đều, hoà vào cùng tiếng mưa, nghe câu được câu mất.
Tôi mơ màng mở mắt, liền thấy một gương mặt quen thuộc gần ngay bên cạnh.
Có lẽ, tôi đã đem theo mọi thứ từng thuộc về Chung Tư Dữ, rồi quay về năm mười bảy tuổi.
Chàng trai cùng mái tóc húi cua nhuộm vàng bắt mắt thoáng dừng hành động lại, sau đó cúi đầu thấp xuống.
Đến nỗi chóp mũi như muốn chạm vào một bên má tôi.
Chung Tư Dữ liếc mắt nhìn thầy giáo, thấp giọng thì thầm vào tai tôi: "Tiểu thư, tôi che rồi, tiểu thư ngủ tiếp đi."