4.
"Chung Tư Dữ!"
Thầy giáo gầm lên, tiếng mắng chửi rít qua kẽ răng: "Cậu không học thì cút ra ngoài! Còn nữa, tôi nói bao nhiêu lần rồi, mau nhuộm về tóc đen cho tôi!"
Chung Tư Dữ đứng bật dậy, dùng thân hình to lớn muốn che chắn cho tôi.
Anh cười, vuốt tóc nói: "Cũng được, vậy tôi ra..."
Còn chưa dứt lời, tôi đã vội vàng vươn tay, từ dưới ngăn bàn nắm lấy ngón tay út của Chung Tư Dữ.
Sau đó ngước mắt nhìn anh, khẽ lắc đầu không đồng tình thay cho lời nói.
Chàng thiếu niên thoáng sững người, anh nhìn xuống bàn tay mảnh khảnh đang nắm lấy ngón út của mình dưới ngăn bàn.
Lại nhìn đôi mắt long lanh của tiểu thư, trái tim bỗng chốc trở nên mềm nhũn.
"Tôi... Tôi học."
Tôi rũ mắt, di chuyển tay.
Từ nắm một ngón thành đan lại, siết chặt.
Năm ngón tay trắng nõn của tôi siết lấy bàn tay thô ráp của Chung Tư Dữ, cảm nhận được cơ thể anh căng cứng hơn bao giờ hết.
Ngay cả... Tiếng tim đập mạnh cũng chẳng biết cách mà kìm nén.
Tôi mấp máy môi, nói bằng khẩu hình miệng: [Phải nhuộm tóc lại nữa.]
Chung Tư Dữ nghiến răng, gằn từng từ trước sự im ắng của lớp học.
"Nhuộm tóc... Mai tôi sẽ nhuộm lại, được chưa?"
Thầy giáo hừ lạnh một tiếng, hài lòng nhìn anh, sau đó tiếp tục quay lại giảng bài.
Chung Tư Dữ ngồi phịch xuống ghế, rõ ràng không vui, nhưng bàn tay kia lại ngày một siết chặt tay tôi hơn.
Đầu anh cúi gằm, không thèm ngẩng lên nhìn tôi lấy một cái.
Chỉ là, tai lại vô tình đỏ đến mức như muốn nhỏ máu.
Tôi phì cười, nghiêng đầu nhìn anh, nói nhỏ: "Chung Tư Dữ."
"Vâng, tiểu thư?"
"Đừng thất hứa nhé."
"Sao... Sao cơ?"
"Phải chăm học, phải nhuộm lại tóc, không được đánh nhau, cậu làm được không?"
Chung Tư Dữ lưỡng lự, im lặng mãi không đáp.
Tôi rút tay khỏi tay anh, đặt lại lên bàn. Cầm lấy bút bắt đầu ghi bài.
Chung Tư Dữ ngây người, nhìn bàn tay đang cầm bút của tôi đầy tiếc nuối.
Cuối cùng mới chịu nhún nhường thoả hiệp.
Anh nói: "Làm được. Tiểu thư, tôi làm được!"
5.
Chung Tư Dữ thật sự nghe lời tôi, cả ngày hôm đó anh ngoan ngoãn ngồi trong lớp nghe giảng.
Giờ ra chơi, có người đến tìm anh đi chơi bóng rổ, Chung Tư Dữ cũng không đi.
Chàng thiếu niên cầm lấy cặp sách, lúng túng lấy ra quyển sách nhàu nát rồi đặt lên bàn.
Tôi vừa cầm lên đã bị anh vội vàng giật lấy.
"Sao thế, tôi không xem được à?"
"Không... Không phải đâu tiểu thư, trong này..."
Tôi xụ mặt, nhíu mày tỏ vẻ không vui.
Chung Tư Dữ thấy thế, lập tức đưa lại quyển sách cho tôi.
Tôi nhận lấy, vừa lật ra trang đầu đã thấy tên mình được viết nguệch ngoạc khắp nơi.
Không chỉ vậy, còn có rất nhiều chữ "thích" bên cạnh cái tên Tần Di.
Lờ đi gương mặt đỏ bừng của Chung Tư Dữ, tôi lật đến trang có bài tập.
"Tư Dữ, cậu làm hết chỗ này, không được như trước kia, không làm bài tập về nhà nữa."
"Nhưng Tiểu thư... Tôi không biết làm."
Nhìn anh lúng túng gãi đầu, tôi liền kéo ghế sát lại gần, nghiêng đầu nhìn qua.
"Vậy lại gần đây, tôi chỉ cậu làm."
Đối phương có chút sững người, ngay sau đó đã nghe lời kéo ghế nhích lại gần, cúi đầu chăm chú nghe tôi giảng.
Mưa vẫn chưa ngớt, thanh âm đứt đoạn rào rào vang lên bên tai.
Theo đó là hơi thở nóng bỏng của Chung Tư Dữ phả vào tai tôi.
Bỗng nhiên, anh lên tiếng, mất tự nhiên hỏi: "Tiểu thư, có phải tôi lại làm gì khiến cô không vui không?"
Tôi dời mắt khỏi bài tập trên bàn, lơ đễnh đáp: "Tại sao lại hỏi như vậy?"
"Rõ ràng tiểu thư không thích tôi, tiểu thư chê tôi thô kệch, nhưng hôm nay..."
Nhưng hôm nay tiểu thư lại chủ động nắm lấy tay tôi.
6.
Bố mẹ mãi vẫn không thể sinh con, mới miễn cưỡng nhận nuôi một đứa con trai.
Ấy vậy mà mới vài tháng trôi đi, mẹ lại mang thai, tiếp đến mười tháng thì sinh ra tôi.
Tần Giác được nhận nuôi từ nhỏ, sau đó tôi lại ra đời, thế nên hắn chỉ lớn hơn tôi vỏn vẹn một tuổi.
Từ nhỏ, bố mẹ luôn yêu thương hai chúng tôi như nhau, chưa từng phân biệt con ruột hay con nuôi.
Nhưng càng lớn, Tần Giác lại càng cảm thấy tự ti về thân phận của mình.
Hắn nói bản thân không phải con cháu nhà họ Tần, thế nên càng phải nỗ lực để bố mẹ tôi công nhận.
Chẳng những thế, từ khi tôi hiểu chuyện, hắn đã mạnh mẽ bước vào cuộc sống của tôi.
Dùng không ít lời ngon tiếng ngọt thao túng, khiến Tần Di của những năm tháng thanh xuân thật sự xem hắn là cả thế giới, trong mắt chỉ có mỗi Tần Giác.
Hắn xua đuổi những chàng trai có ý với tôi, nói bọn chúng chỉ thèm muốn tài sản của bố mẹ, không cho họ đến gần tôi.
Cho đến năm đó, Chung Tư Dữ xuất hiện.
Anh cũng như bao người khác, vụng về thích tôi, ngây ngô bày tỏ.
Thật ra tôi vốn không hề ghét Chung Tư Dữ, bởi giữa hai chúng tôi từ ngay khoảnh khắc đầu tiên đã có khoảng cách quá lớn.
Một kẻ là trùm trường ham chơi nổi loạn.
Một người là thiên kim nhà họ Tần thông minh tài giỏi.
Cách biệt như vậy, rõ ràng không thể liên quan đến nhau.
Chỉ là, Tần Giác lại lấy Chung Tư Dữ ra làm trò tiêu khiển.
Hắn tự cao tự đại nói bản thân là cậu chủ Tần gia, nghênh ngang làm ra không ít chuyện xấu.
Đến khi bị Chung Tư Dữ đấm cho một cái, liền ở trước mặt tôi nói anh là tên trùm trường vừa dốt nát lại còn thô thiển.
Chỉ biết đánh đấm, trong đầu không có kiến thức.
Chung quy là một kẻ vô cùng dơ bẩn.
Năm đó tôi ngây thơ tin hắn, qua lời nói của Tần Giác, nhìn thấy Chung Tư Dữ trốn học, hút thuốc, nhuộm tóc, đánh nhau.
Càng làm tôi cảm thấy chán ghét, ghê tởm.
Ấy vậy mà, vào thời điểm mất hết tất cả.
Cái ngày gia đình tôi phá sản.
Tần Giác không nói không rằng bức chết bố mẹ để đoạt lấy số tài sản ít ỏi còn lại, sau đó bán tôi cho Chung Tư Dữ.
Tôi mới dần nhận ra đời này mình nhìn nhầm, cũng nhận ra sự ngu dốt của bản thân.
Trôi qua một kiếp người.
Lần này tôi chỉ muốn bảo vệ Chung Tư Dữ, bảo vệ bố mẹ, cũng là bảo vệ bản thân tôi...