7.

Lúc gả cho Chung Tư Dữ, tôi thật sự không thể tin nổi cậu thiếu niên người người ghét bỏ năm đó hiện tại đã trở thành người giàu có bậc nhất thành phố.

Càng không nghĩ đến việc, đã nhiều năm như vậy, người đàn ông này vẫn còn thích tôi.

Có lẽ anh cho rằng bản thân đã giấu giếm tình cảm của mình rất kỹ, nhưng tôi sớm nhận ra tất cả rồi.

Vào mỗi đêm tối, nhân lúc tôi ngủ say, Chung Tư Dữ sẽ dịu dàng hôn lên khoé mắt tôi một cách kìm nén.

Cứ như vậy lặp đi lặp lại suốt cả ba năm, đến tận khi anh qua đời.

Vẫn chỉ đơn thuần là nụ hôn trân trọng dừng lại nơi khoé mắt tôi...

...

"Xin lỗi..."

Mưa đã tạnh hẳn, giờ ra chơi trong lớp cũng chỉ còn lác đác vài người.

Tôi lần nữa vươn tay, khẽ chạm lên mu bàn tay của Chung Tư Dữ, lặp lại: "Xin lỗi, thật ra tôi không ghét cậu, tôi..."

Còn chưa dứt lời, giọng nói của Tần Giác đã vang lên, cắt ngang lời tôi.

"Chung Tư Dữ, mày cút ra ngoài!"

Nói rồi, hắn hung hăng tiến về phía chúng tôi, sau đó dùng sức lôi cổ áo Chung Tư Dữ, đập mạnh anh vào tường.

Tiếng động lớn vang lên trong lớp học, thu hút không ít ánh mắt tò mò của người khác.

Trong chốc lát, trước cửa lớp học đã có chật kín người vây lại.

Nắm đấm của Tần Giác vừa vung lên, tôi đã vội vàng bật dậy đứng chắn trước mặt Chung Tư Dữ.

"Nếu anh dám đánh cậu ấy, đừng trách tôi nói chuyện này với bố mẹ."

Tần Giác nhíu mày, như thể hắn vừa nghe thấy chuyện hoang đường nhất vậy.

"Tần Di! Em bảo vệ nó?"

"Phải."

"Được, được lắm, anh nói những gì xem ra em đều không nhớ nhỉ? Tần Di, đừng trách từ nay trở đi anh không để ý đến em. Dù em có đến cầu xin, anh cũng nhất định không tha thứ cho em."

Nếu là kiếp trước, có lẽ tôi đã bị mấy lời này doạ cho sợ hãi, sau đó ríu rít xin lỗi hắn ta.

Bây giờ nghĩ lại chỉ thấy quả nhiên kiếp trước bản thân ngu dốt, có kết cục như vậy là đáng.

Nhưng rõ ràng bố mẹ tôi vô tội, tại sao hắn lại có thể nhẫn tâm bức chết bọn họ như vậy?

"Cầu xin? Tôi trả hai chữ này lại cho anh!"

Tiếng chuông báo vào học vang lên, Tần Giác nghiến răng nghiến lợi quay về lớp học.

Mọi người cũng nhanh chóng tản đi hết.

Tôi đưa tay muốn chỉnh lại cổ áo cho Chung Tư Dữ, liền bị bàn tay to lớn của anh nắm lấy, siết chặt cổ tay tôi.

"Tiểu thư, cô...?"

Tôi mặc kệ Chung Tư Dữ, vẫn tiếp tục chỉnh lại cổ áo cho anh, sau đó mới nói: "Tư Dữ, lần này là cậu chủ động nắm tay tôi đấy."

Vậy nên, sau này đừng buông ra nữa...

Mặt Chung Tư Dữ đỏ bừng, vội vàng buông tay tôi ra, nghiêng đầu tránh né.

8.

Sau giờ học, hiếm khi Tần Giác không về nhà cùng tôi.

Tài xế riêng đến, nói vừa thấy Tần Giác ở trong con hẻm nhỏ gần trường học.

Tôi nói chú ấy đợi tôi một chút, tìm được Tần Giác, tôi sẽ cùng hắn ta quay lại.

Dù đối phương không hiểu rốt cuộc tôi muốn làm gì, nhưng cũng chẳng dám hỏi nhiều.

Tôi quay người, vội vàng chạy đi tìm Chung Tư Dữ.

Chung Tư Dữ hay cho mèo hoang ăn ở con hẻm nhỏ cạnh trường học.

Hôm nay Tần Giác có mặt ở đó, nhất định không phải chuyện tốt đẹp gì.

Chạy nhanh trên con đường đầy lá khô, nước mưa từ vũng nước đọng bắn lên vạt váy tôi, thấm ướt cả một mảng lớn.

Khi đến nơi, tiếng gậy đánh vào da thịt mạnh mẽ truyền vào tai, làm trái tim tôi nhói đau.

Chung Tư Dữ bị một đám người vây quanh, mà kẻ cầm đầu không ai khác chính là Tần Giác.

Hắn siết cây gậy gỗ trong tay, cười hả hê: "Chung Tư Dữ, không ngờ mày dám tiếp cận Di Di, nghèo quá nên muốn trèo cao đến vậy à?"

Chung Tư Dữ bị đám người đó vây quanh, bị bọn họ đánh đến mức nằm rạp dưới đất.

Gương mặt anh bầm dập thâm tím, máu chảy ra thấm ướt cả một mảng áo, trông vô cùng thê thảm.

Đôi mắt kia dấy lên tia điên cuồng như con thú hoang khó kiểm soát, nhưng khi nhìn thấy bóng dáng của tôi xuất hiện ở phía xa, lại dần trở nên dịu dàng và đầy kiên định.

Tôi tức đến mức nghiến răng, cầm lấy cây gậy dựa bên cạnh rồi xông về phía bọn họ.

"Tần Giác, tôi giết chết anh!"

Tiếng hét chói tai của tôi vang lên trong con hẻm vắng, đám người kia vì sự có mặt của tôi mà hoảng loạn, vội ném gậy trong tay đi.

Chỉ có Tần Giác là dửng dưng đi về phía tôi, ánh mắt hắn cũng nhanh chóng tối lại: "Di Di, em lại vì thằng chó chết này mà muốn giết anh? Di Di, em không cần anh trai nữa sao...?"

Lời này vừa dứt, tôi đã vung gậy lên đập thẳng vào chân hắn.

Lực của tôi vốn không mạnh, cùng lắm chỉ để lại vết bầm trên chân Tần Giác.

Nhưng Chung Tư Dữ lại bị bọn họ đánh đến mức cả người đầy máu như vậy, tôi nhất định sẽ không tha thứ cho bọn họ.

Hai mắt Tần Giác hằn lên tia máu, trán nổi đầy gân xanh.

Hắn không thể hiểu được vì sao Tần Di lại thay đổi chóng mặt như vậy.

Rõ ràng hôm trước còn xem hắn là cả thế giới, hôm sau đã vì một tên trùm trường vừa nghèo vừa không có tiền đồ mê hoặc mà vung gậy đánh hắn.

Như thể đã hoàn toàn biến thành một con người khác rồi vậy...

"Tần Di! Em... Em vì bảo vệ nó mà đánh anh?"

Không cho tôi mở miệng, Tần Giác đã gầm lên, sau đó nghiến răng nghiến lợi rời đi.

Đám người kia ở một bên thấy hắn đi khỏi cũng vội vã rời đi theo.

Nơi này, sau cùng chỉ còn lại hai chúng tôi.

Mùi ẩm mốc của rêu trên tường tràn trong không khí, lẫn trong đó còn có cả mùi máu tanh của Chung Tư Dữ.

Tôi vội chạy về phía anh, dùng sức đỡ anh dậy.

Cả cơ thể cao lớn của Chung Tư Dữ dựa vào người tôi, máu từ người anh cũng lan sang, thấm vào vạt áo trắng của tôi.

Giọng nói khàn khàn từ trên đỉnh đầu vọng xuống, xa cách hỏi tôi: "Bẩn lắm phải không?"

Tôi sịt mũi, kìm nén không cho nước mắt rơi rồi khẽ lắc đầu: "Không bẩn... Không bẩn chút nào hết..."

Chung Tư Dữ phì cười, tự giễu nói: "Tiểu thư, cô đừng nói dối."

Lần này, mắt tôi cay xè, không kìm được mà bật khóc nức nở.

Chung Tư Dữ, anh thật đáng ghét!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play