9.

Đưa Chung Tư Dữ quay về chỗ tài xế riêng, tôi kêu chú ấy hãy nhanh chóng đưa anh đến bệnh viện.

Chung Tư Dữ cự tuyệt không muốn vào xe, nói sẽ làm bẩn xe nhà tôi: "Không sao đâu, vết thương ngoài da, sớm lành lại thôi."

Tôi mặc kệ anh cự tuyệt thế nào, nhất quyết vừa lôi vừa kéo Chung Tư Dữ vào xe cho bằng được.

Anh vốn định từ chối, nhưng khi nhìn thấy hai mắt tôi đỏ lên, lại sắp khóc thì mềm lòng đồng ý.

Trên đường đến bệnh viện, điện thoạt chợt reo.

Tôi lấy ra xem, là mẹ gọi đến.

Từ đầu dây bên kia, giọng mẹ có chút tức giận, nhưng vẫn cố kìm nén rồi hỏi tôi: "Di Di, sao con lại đánh A Giác thế? Quan hệ của hai đứa rõ ràng rất tốt kia mà?"

Tôi suy nghĩ một chút, trả lời mẹ: "Tối nay con sẽ nói rõ với bố mẹ, đợi con một chút!"

Dứt lời thì liền cúp máy.

Sau đó quay sang nhìn Chung Tư Dữ bên cạnh, anh dựa đầu vào cửa sổ nhỏ, bàn tay đầy vết thương buông thõng một cách vô lực.

Tôi khẽ gọi: "Tư Dữ."

"Ừ."

"Đau lắm... Phải không?"

"..."

"Nếu muốn trút giận, vậy khi cậu khỏi bệnh rồi, đánh tôi cũng được."

"..."

"Chung Tư Dữ, sao cậu không trả lời thế? Đừng ghét tôi mà..."

Chung Tư Dữ ngây người, lúc nhìn sang, chỉ thấy tôi cúi gằm mặt.

Rất nhanh sau đó, từng giọt nước nhỏ cũng tí tách rơi lên mu bàn tay tôi.

...

Băng bó vết thương xong, Chung Tư Dữ không chịu ở lại bệnh viện mà quyết tâm về nhà.

Về chiều, tôi cũng nhanh chóng về nhà theo lời hối thúc của chú tài xế.

Nhìn theo bóng lưng cô độc của chàng trai dưới ánh chiều tà, tôi cắn chặt môi.

Cuối cùng vẫn đi ngược lại với hướng của anh.

Khi đến nơi, đã thấy Tần Giác có mặt tại phòng khách, đang ra sức lấy lòng bố mẹ.

Vừa thấy tôi, hắn ta liền tỏ vẻ mình là anh trai tốt trong nhà, vờ nói đỡ cho tôi.

"Bố mẹ, Di Di đang ở tuổi nổi loạn, học theo thói xấu cũng không phải chuyện lạ. Con sẽ dạy dỗ lại em ấy!"

Bố mẹ nhìn thấy áo tôi thấm máu thì không khỏi lo lắng, vội kéo tôi ngồi xuống ghế hỏi han: "Hôm nay làm sao thế, sao lại đánh A Giác đến mức này?"

Liếc nhìn Tần Giác, tôi bình thản mở miệng: "Anh ta đánh người."

"Nói dối!" Tần Giác bất chợt gầm lên: "Di Di, em còn học đâu ra cả cách nói dối vu oan cho anh?"

Dù là kiếp trước hay kiếp này, quả nhiên Tần Giác vẫn luôn ngu ngốc như vậy.

Tôi phì cười, lạnh nhạt trả lời hắn: "Tôi nói con hẻm hoang có camera giám sát, anh tin không?"

Vì chỗ đó có camera giám sát, nên các bạn nữ trong lớp mới biết được chuyện Chung Tư Dữ cho mèo ăn sau giờ học.

Trước kia có không ít vụ bắt nạt xảy ra tại con hẻm đó, nên nhà trường đã âm thầm gắn camera.

Kiếp trước Tần Giác đánh người, bắt nạt, đều là ở cùng một chỗ.

Người của trường học chỉ biết hắn là thiếu gia nhà họ Tần, nên mới đem những chuyện này giấu nhẹm đi.

Đến cả những người từng bị bắt nạt cũng sợ hãi chẳng dám lên tiếng.

Tôi biết những việc này là sau khi gia đình phá sản, không có thế lực lớn mạnh là nhà họ Tần chống lưng, những chuyện xấu Tần Giác làm mới bị phanh phui.

Bố mẹ tự sát, hắn không có chỗ dựa, mang thêm tiếng xấu này vốn dĩ cũng chẳng là gì đối với hắn.

Bây giờ có tôi ở đây, kiếp này, nhất định tôi sẽ trả hắn về nơi hắn nên thuộc về.

10.

Bố mẹ không rõ thực hư, nhưng thật sự nghe theo tôi, đến trường để xem đoạn camera kia.

Dù họ yêu thương Tần Giác gấp mấy, chung quy hắn vẫn là con nuôi.

Không thể so sánh với con ruột là tôi.

Quả nhiên như tôi nghĩ, hôm đó Tần Giác không đến trường.

Khi đoạn camera phát lên hình ảnh Tần Giác dùng thân phận đại thiếu gia nhà họ Tần của mình cầm cầu bắt nạt học sinh khác bị bố mẹ tôi nhìn thấy.

Trong mắt họ thoáng dâng lên tia sững sờ, sau đó liền chuyển thành phẫn nộ.

Họ chưa từng nghĩ rằng đứa con trai ngoan ngoãn trong mắt họ, họ dùng hết thảy tình cảm yêu thương và trân trọng, sau lưng lại có thể làm ra những chuyện kinh khủng như vậy.

Cảnh tượng Tần Giác trở mặt cùng những tiếng khóc cầu xin làm mẹ tôi ngất ngay tại chỗ.

Bố tôi thì cứng rắn hơn, trước khi đưa mẹ rời khỏi phòng giám sát, chỉ ném lại một câu với giám hiệu nhà trường.

"Đuổi đi, người như vậy không cần giữ nữa."

...

Tôi muốn cùng bố đến bệnh viện để xem xét tình hình của mẹ, nhưng ông không đồng ý.

Bố đặt tay lên vai tôi, thở dài nói: "Hôm nay không đến trường thì chắc là trốn rồi, con thay mặt bố xin lỗi những bạn học từng bị nó bắt nạt. Chuyện đền bù, ngày mai bố sẽ lo liệu."

Tạm biệt bố, tôi quay về lớp học, nhưng lại không thấy Chung Tư Dữ đâu.

Về chỗ ngồi, nhớ đến chuyện hôm qua anh bị đánh đến mức cả người chằng chịt vết thương.

Chắc chắn là rất đau, hôm nay làm sao có thể đi học cho được?

Mãi mới đến cuối ngày, tôi vội vàng đi tìm giáo viên chủ nhiệm rồi hỏi xin địa chỉ nhà Chung Tư Dữ.

Giáo viên chủ nhiệm nhìn tôi, có chút khó xử: "Có chuyện gì thế, sao em lại muốn biết địa chỉ nhà của Tư Dữ?"

Tôi cúi thấp đầu nhìn mũi giày, lúng túng đáp: "Chuyện Tần Giác cho người đánh cậu ấy... Em... Em muốn đến để xin lỗi."

"Thôi được rồi, em đi đi."

...

Theo địa chỉ, phải mất rất nhiều thời gian tôi mới tìm được nhà Chung Tư Dữ.

Đến trước một khu trọ cũ kỹ, xe hơi nhà tôi không thể tiếp tục di chuyển.

Tôi nói chú tài xế cứ về trước, có lẽ tôi sẽ ở lại đây khá lâu.

Chú ấy dặn dò tôi đôi ba câu rồi mới rời đi.

Cầm chút trái cây cùng thuốc trên tay, tôi đi vào bên trong khu trọ.

Đến cuối đường, một căn nhà đơn sơ lộ ra, trông vô cùng hiu quạnh.

Tôi đi đến trước cánh cửa bạc màu, hồi hộp giơ tay lên gõ vài cái.

Trong nhà vang lên vài tiếng động không rõ ràng, sau đó là tiếng thở nặng nề cùng giọng nói khản đặc của Chung Tư Dữ.

"Ai vậy?"

Tôi... Là tôi, Tần Di."

Rầm một tiếng, tiếng bước chân dồn dập vang lên.

Còn chưa để tôi phản ứng lại, cánh cửa đã bị người bên trong gấp gáp mở ra.

Sau đó người kia mạnh mẽ siết lấy tay tôi, kéo tôi vào trong nhà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play