Cả Nhậm Cừ Lương và Cố Lăng Vũ đều không ngờ có người lại dám xông vào bồn tắm của Ma Tôn. Trong khoảnh khắc ấy, cả hai đều ngây người.
“Không có ai sao? Không ai thì tại hạ xin mạn phép vào!” – giọng nói từ bên ngoài vang lên, đầy vẻ ung dung.
Người kia vừa dứt lời, liền đưa tay nhẹ nhàng đẩy cánh cửa đá của tiểu viện.
Trong chớp mắt, Nhậm Cừ Lương chẳng kịp suy nghĩ gì, thân thể đã hành động trước. Mũi chân điểm nhẹ, thân hình như gió lướt qua ôn tuyền, tới thẳng bên cạnh Cố Lăng Vũ. Một tay kéo áo ngoài trên người mình, đột ngột phủ kín lên thân thể trần trụi của hắn.
Bị ném cho một bộ y phục bất thình lình, Cố Lăng Vũ thoáng ngây ra, rồi lập tức hiểu ra — Thanh Quỳnh Tiên Tôn nhất định là không chịu nổi để người ngoài nhìn thấy cảnh hai nam nhân đơn độc ở chung trong bồn tắm, như vậy sẽ ảnh hưởng danh dự tu tiên của y.
Dù Cố Lăng Vũ vốn không cảm thấy bị nam nhân khác nhìn thân thể là chuyện gì quá to tát, nhưng hắn cũng chẳng phải kẻ có thú vị đặc biệt. Bị nhiều người nhìn ngó quá, đúng là có hơi xấu hổ. Thế nên hắn nhận lấy áo ngoài Nhậm Cừ Lương đưa, thuận tay mặc vào.
Trong lúc hai người còn đang luống cuống tay chân, người nọ đã vòng qua cửa đá, bước tới trước mặt.
Người đến mỉm cười đầy phong lưu. Khí chất y không giống một chưởng môn đạo môn, lại như công tử nhà quý tộc, mặc một thân cẩm y màu lam nhạt, cả người lấp lánh châu ngọc nhưng lại chẳng mang chút tục khí, ngược lại còn toát ra vài phần tà khí hào hoa.
Cố Lăng Vũ trong đầu xoay chuyển rất nhanh, vẫn không thể đoán ra người này là ai. Dựa theo nguyên tác, lúc này chỉ nên có một mình Nhậm Cừ Lương tìm tới hắn mới đúng!
“Ai nha~” – Người nọ đảo mắt nhìn qua Cố Lăng Vũ và Nhậm Cừ Lương, ánh mắt mang ý vị sâu xa. Y vội giương chiếc quạt xếp tinh xảo trong tay che mặt, giả vờ như gặp cảnh bất nhã:
“Không ngờ nơi đây lại là nơi Ma Tôn đại nhân đang tắm gội. Càng không ngờ giữa Ma Tôn và Thanh Quỳnh Tiên Tôn lại có mối duyên phận sâu sắc như thế này. Xin chư vị yên tâm, cảnh tượng hôm nay, tại hạ nhất định không hé nửa lời ra ngoài!”
Người này tự xưng họ Quế.
Còn chưa kịp để Cố Lăng Vũ lục lại trí nhớ xem trong nguyên tác có những ai họ Quế, thì Nhậm Cừ Lương đã sa sầm mặt, giọng lạnh băng như băng tuyết nghìn năm:
“Hy vọng Quế chưởng môn chớ có nói năng hồ đồ. Tại hạ hôm nay tới đây là để mang đồ nhi về. Trước đó, tại hạ chưa từng gặp qua Ma Tôn. Giữa chúng ta thanh bạch rõ ràng, không có chuyện gì không thể nói ra! Quế chưởng môn, xin thu quạt lại!”
Cố Lăng Vũ biết rõ Nhậm Cừ Lương là người ghét nhất việc bị hiểu lầm, cũng là người thẳng như ruột ngựa. Trong lòng muốn châm thêm dầu vào lửa, liền ung dung nói:
“Quế chưởng môn đến lúc không đúng rồi. Nếu muộn thêm chút nữa thì hay biết mấy…”
Nghe vậy, Quế chưởng môn lập tức bày ra vẻ mặt hiểu ý, đồng thời vô cùng áy náy.
Nhậm Cừ Lương lườm Cố Lăng Vũ một cái sắc như dao, sau đó quay đầu lại, nghiêm túc giải thích với người kia:
“Ta thấy Quế chưởng môn chắc đã hiểu lầm điều gì rồi!”
Trong lúc hai người còn đang lời qua tiếng lại, Cố Lăng Vũ nhân cơ hội nhớ lại thân phận người đến.
Người này chính là Quế Giang Vũ, chưởng môn Hoằng Hưng Phái — một trong tứ đại chính phái, truyền thừa cả trăm năm.
Khi còn nhỏ, Quế Giang Vũ đã kế vị trong hoàn cảnh chẳng mấy ai đặt kỳ vọng. Ai cũng nghĩ Hoằng Hưng Phái đến hồi tận diệt. Thế nhưng hắn lại đưa môn phái từ vị trí bét bảng trở thành đứng đầu tứ đại chính phái, tâm cơ thâm trầm, thủ đoạn khôn lường.
Cố Lăng Vũ nhớ lại đánh giá trong nguyên tác: “Mặt dày, tâm hiểm.”
Người này chính là kẻ khiến mối quan hệ giữa Ma Tôn và Nhậm Cừ Lương vỡ nát không thể hàn gắn.
Trước đây, dù chưa từng công khai kết thành đạo lữ, nhưng giữa Cố Lăng Vũ và Nhậm Cừ Lương đã có lời thề ước, từng song tu, trao đổi tín vật. Với người cứng nhắc như Nhậm Cừ Lương, đó đã là bằng chứng kết tóc trăm năm.
Nhưng không ngờ, sau đó y phát hiện Cố Lăng Vũ và Quế Giang Vũ ngày càng thân mật. Một lần, bắt gặp hai người ân ái tại trận, Nhậm Cừ Lương đau lòng đến tuyệt vọng.